Trai ngoan thoát ế- Phần 14
Mấy nay trời nổi gió to, có mấy cánh diều đang tung bay trên bầu trời lộng gió, mỗi khi nhìn thấy chúng tôi lại nhớ đến mình trước đây, mình trần chạy dưới cánh đồng thơm mùi rạ mới, tôi thường hay nhớ về tuổi thơ của mình, cái tuổi thơ trôi qua nhanh như cái chớp mắt có người đã quên hẵng, có người thì lại tiếc nuối lại buông tiếng thở dài: ai cũng có một tuổi thơ và ai cũng từng là trẻ thơ.
Gió thổi cho những cái chong chóng nhỏ tròn xoay xoay, cho những miền ký ức từ hôm qua trở về, gió thổi làm cánh diều bay cao cao với những ước mơ cháy bỏng. Cánh đồng ngày hôm nay bầu trời đầy những con diều, có rất nhiều ước mơ khi còn bé tôi đã thả nó bay theo con diều, có những người bạn từng rất thân thiết khi còn bé nhưng trưởng thành thì lại không thể giữ được sự thân thiết ấy nữa, tôi có một người bạn chúng tôi cùng nhau trưởng thành với nhau cùng đèo nhau đi học, cùng chia nhau nửa ở bánh mì... chỉ tiếc là cuộc sống của người trưởng thành quá bận rộn quá tất bật khiến cho trong rất nhiều năm rồi chúng tôi chẳng có dịp để ngồi lại hàn huyên chuyện trò cùng nhau,... trong những tấm ảnh cũ đã lem nhem bị phai màu có 2 đứa nhóc cùng xóm rất thân cùng nghịch rất nhiều trò khi còn bé.
…
Việc đầu tiên chứng minh mình "đã lớn" là phải làm được là con diều bằng giấy, các anh chị trong xóm sau mùa gặt lúa, rủ nhau ra đồng thả diều, và tôi với nó quyết định cũng chinh phục trời cao giống họ, cắt nhỏ những cuốn tập ba mẹ mới mua, bẻ sạch hết những que chổi chà làm khung, và mua 1 ít bột mì về, chúng tôi đã có con diều đầu tiên bởi giấy tập và que chổi của tôi và cuộn chỉ may của mẹ nó, tất cả đều trở nên không quan trọng trước một phát minh vĩ đại,... Xong việc hai đứa kéo nhau ra đồng, chạy bở cả hơi tai hơi chân cuối cùng thì con diều cũng chịu bay.
- Bay rồi, cuối cùng nó cũng bay rồi mày ơi ! Có hai đứa trẻ hả hê reo hò vui sướng nhìn thấy con diều màu trắng tinh đang bay lượn giữa bầu trời, nhưng niềm vui bé nhỏ đó cũng chẳng đủ được bao lâu, những sợi chỉ dành cho việc may vá vốn không chịu nổi những cơn gió lớn đang thổi, đang vui thì diều đứt dây hai đứa buồn hiu quay về nhà, nhưng về nhà thì mới lại tan nát thêm, phụ huynh đang chờ sẳn với cái danh sách tội trạng: xé tập làm diều, bẻ que chổi và lấy may đồ làm dây thả diều và đi chơi không xin phép.... Hôm đó hai đứa được một trận đòn ra trò, cũng phải mất mấy hôm mới lại dám bày ra trò khác nhưng điều tuyệt nhiên chắc chắn là không đứa nào nhắc đến chuyện làm diều nữa...
Khi còn bé chúng tôi cũng có những ước mơ, ước mơ thật giản dị như bao nhiêu đứa trẻ cùng thời khác, khi bé tôi luôn mong muốn sau này mình sẽ trở thành thầy giáo còn nó thì muốn đóng một con tàu lớn để chinh phục biển cả... Ai bảo ước mơ của trẻ con là vu vơ là ước lấy rồi để đó, ngay từ bé nó đã nghiên cứu cách làm sau để cho một con tàu có thể tự chạy, từ việc xếp thuyền bằng giấy đến việc đẽo gỗ, chẻ tre làm bè nổi... những việc mà nó bảo là sự chuẩn bị cần thiết cho việc trở thành thuyền trưởng sau này của mình. Lần đầu tiên nó thả một con thuyền bằng gỗ xuống nước, vừa đặt xuống thôi là chìm ngủm… Nó buồn hiu, còn tui thì cười ngặt nghẽo … Nó tức đỏ mặt quát lớn: Biết cái gì mà cười? Rồi tự ái bỏ đi vào nhà mặc cho tôi vẫn đang cười rất khoái chí.
Ít hôm sau nó lại kéo tôi ra với 1 cái phát minh mới, nó gọi là thiên lý truyền âm gì đó…. Ở bên đây 1 cái lon, ở bên kia 1 cái lon, đứng xa thiệt xa nói vô cái lon thì sợi chỉ sẽ truyền giọng nói qua bên kia làm tôi xoe tròn cả đôi mắt sau này tôi mới biết là do hai đứa đứng hét um xùm cả xóm điều nghe chứ thật ra sợi chỉ đó làm gì truyền được âm nhưng đó là chuyện sau này, còn lúc đấy thì lấy làm ngưỡng mộ những cái trò chơi mang tính "khoa học" mà nó bày ra lắm.
Có lần nó bảo với tôi về trò thôi miên, nó bảo với đồng tiền lắc qua lắc lại nó sẽ khiến người khác phải làm theo mệnh lệnh của nó, lần đó chúng tôi cùng thí nghiệm với con chó nâu đen nhà bác hàng xóm, con chó nổi tiếng hung dữ. Khi chúng tôi đến gần thì con chó đang nằm im re, dường như nó cũng không thèm để tâm đến những bước chân khe khẽ của hai đứa trẻ. Thấy nó cứ nằm im chẳng động đậy nó liền ném cục đá to vào đầu con chó, lần đó tôi với nó bị tiêm vắc xin ngừa dại mấy lần vì bị chó cắn. Một lần khác cũng không kém phần "nguy hiểm" chúng tôi phát hiện ra một vài con ong mật ở phía sau nhà. thế là 2 đứa mò theo đám ong thợ phát hiện ra một ổ ong to đang treo lủng lẳng trên ngọn dừa, thấy thế 2 đứa chẳng ai bảo ai kiếm cây dài dài chọt vào tổ ong để lấy mật, lần đó nó kịp nhảy xuống mương còn tôi vì không biết bơi nên bị ong đánh túi bụi đến mức phát sốt phải nhập viện cả tuần,... dẫu làm nhiều trò nghịch dại lãnh nhiều hậu quả nhưng điều đó chẳng làm chúng tôi xa nhau mà lại càng trở nên thân thiết với nhau hơn.
Một thời gian khá lâu sau tôi cũng như bao lần nó lại rủ tôi ra coi phát minh mới của nó … lần này thì có vẻ chắc bẫm lắm nên nó khoái chí lắm còn tôi thì vẫn cái giọng hoài nghi như mọi khi:
- Mày đừng nói là cái vụ cục đá tự động duy chuyển nhé, tao biết rồi mày xài nam châm chứ gì?
- Không con thuyền của tao có thể chinh phục được cái mương nhà mình…
- Và chìm như bao lần trước hả …
- Mày ra coi đi
Lần này con thuyền của nó làm bằng 1 cái ống tre, nhìn xấu xí (không đẹp và hoành tráng bằng con thuyền bị chìm lần trước), dc gắn 1 cái chong chóng ở phía sau và chạy bằng pin AAA, đặt xuống nước con thuyền của nó chuyển động, chạy thẳng về phía trước, không bị lật cũng không bị vô nước… Chạy khỏe re…
- Mày thấy chưa chạy rồi đó, thuyền của tao chạy rồi đó…
Tôi hố mắt hả họng ngạc nhiên nhìn theo con thuyền của nó, nhưng mà …
- Ủa rồi sao điều khiển nó chạy được
- Cái đó tao chưa nghĩ ra
- Vậy khi nào con thuyền của mày dừng lại?
- Khi nó hết pin
- Vậy thì điều khiển thế nào được
- Thì khi nào tao lớn tao chế ra cọng dây điều khiển nó sau. Hai đứa trẻ dán đôi mắt mình vào con thuyền bằng tre đang chạy bon bon trên mặt con kênh trước nhà, câu chuyện đó cũng dần dần trở thành câu chuyện cũ của những đứa trẻ. Cũng rất lâu không gặp hắn, trưởng thành hắn chẳng trở thành thuyền trưởng hay nhà chế tạo máy mà lại trở thành giáo viên, công việc gõ đầu trẻ chắc cũng nhiều bận bịu, đôi lúc nhớ đến nhau lại mỉm cười khẽ với những ký ức vội vàng đến vội vàng trôi qua trong đời... Khi ấy bé xíu chỉ mong mau lớn lên để trở thành người lớn còn bây giờ khi đã trưởng thành chỉ mong muốn có vé để đi ngược về tuổi thơ ngày ấy thật vui tươi biết mấy.
13.12.2017
Lâm Mắt Kiếng
Nhận xét
Đăng nhận xét