Crush thời trung học !!!

Ở cái tuổi 17 chúng ta có rất nhiều câu chuyện hay ho và tôi năm đó cũng có không ít những câu chuyện thú vị. Dù rằng theo sự thay đổi liên tục của thời gian, ở mỗi giai đoạn khác nhau tuy là cùng lứa tuổi nhưng sẽ có sự khác biệt về suy nghĩ và hành động. Nhưng, có một điều mà tôi luôn chắc chắn đó là ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới đó chúng tôi đều có một cô bạn- một cô bạn mà trong rất nhiều năm luôn là điều thật đặc biệt.


Vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bạn ấy là năm học 11, đám con trai cùng khóa đồn đại về tiểu mỹ nữ mới nhập học, vốn tính không háo sắc nên dù tụi bạn không rủ rê nhưng vẫn theo tụi nó đi "rình" lớp 10C xem tiểu mỹ nữ mà bọn nó đồn đại tròn dẹp thế nào và kết luận lúc lâm thời là: Chẳng có gì đặc sắc !!!

Mọi chuyện khác đi khi bước vào năm học 12, thằng bạn cùng bàn nó cá với mình XEM AI LÀ NGƯỜI DÁM LÀM QUEN VỚI CÔ BÉ ẤY TRƯỚC ? Năm đó trẻ người háo thắng vốn tự tin ở bản thân mình chuyện gì chứ chuyện làm quen theo kiểu gặp nhau chào hỏi nói đôi ba câu chuyện vốn là một chuyện rất dễ, ăn kèo là dường như chắc chắn... Mà thực ra thì mình cũng chỉ tốn chừng đôi ba hôm chạy theo xe là bắt ngay được chuyện, còn nhớ hôm đấy mình giới thiệu rất chi tiết cả tên lẫn lớp để đổi lấy một nụ cười tỏa nắng mà trong rất nhiều năm mình vẫn còn thấy xao xuyến.

Thắng trò cá cược, được đã một chầu coca cola, theo chiều ngược lại thằng bạn thân sẽ phải làm quen bằng được cô bé đi học ngược chiều mỗi ngày,… Sau cái lần "tự giới thiệu" hôm đó, thì cách đó ít hôm, trong chiều đi học thể dục, trời có ít mưa rào, có một tiếng gọi từ phía sau, là cái cô bạn dưới mình một khóa, ẻm rất tự nhiên nói chuyện với mình như thể chị em à không phải là như thể bạn bè thân thiết từ khi nào. Kể từ hôm đó thì mình và ẻm thường đi học cùng nhau, có hôm mình còn đèo ẻm đi học, cũng có nhắn trên yahoo cho ẻm vài chục tin nhắn sến súa chẳng thấy trả lời gì chỉ thấy con icons cười tít mắt. Vốn là chủ nhiệm CLB phát thanh học đường mình thường xuyên phát bài Nhỏ ơi vào buổi sáng và nạt danh là một người nào đó gởi tặng ẻm còn chưa kể mình viện ra hàng đống lý do để gặp ẻm mà nghĩ lại thật buồn cười, ẻm học 5 tiết mình kiếm chuyện ở lại trường dù chỉ học 4 tiết để về cùng giờ, ẻm đi học thể dục thì mình sắp mình đi trực phát thanh học đường ngày hôm đó, cố gắng sao cho mọi thứ thật tình cờ…Thú thật thì lúc đó mình đã bắt đầu thấy ẻm có gì đó đặc sắc, tuy nhiên ở cái tuổi đó vào thời điểm đó mình méo biết giải thích điều đó như thế nào, giống như một hương vị gì đó rất lạ mà mình luôn muốn giữ lấy. 

Rồi những ngày cuối năm học, ẻm chính thức hẹn hò với người khác, mình buồn thúi cả ruột, lần đầu trong đời cảm nhận cảm giác buồn lan tỏa khắp tim gan phèo phổi như vậy, … ẻm không còn là của riêng mình để có thể chờ đợi và đèo phía sau. Chưa biết nói làm sao thì mình đã mất luôn cơ hội để nói, buồn héo úa rồi chẳng biết nói gì nữa nên sau đó là khoảng thời gian không có liên lạc gì với nhau, mình vẫn hàng ngày đạp xe tới trường chỉ là không đi cùng ẻm nữa, những buổi ôn tập chuẩn bị thi tốt nghiệp và kỳ thi đại học làm mình bận bịu đến mức méo có nhiều thời gian để ngủ nhưng lại có dư chút thời gian để nhớ đến nụ cười tỏ nắng. 

Ngày chuẩn bị thi đại học, ẻm hẹn gặp mình, chúc mình thi tốt và nói rất nhiều thứ, thế là mình khăn gói lên Sài Gòn mang theo "rất nhiều thứ" đấy trong niềm vui khó tả. Sau kỳ thi, mình chính thức ăn ở cùng nắng mưa Sài Gòn, thời đấy cách tuần là mình viết thư kể cho ẻm nghe về cuộc sống của mình trên này, kể về ngôi trường mình đang học, bạn bè và những thứ hay ho mình gặp mỗi ngày, chỉ là mình chẳng bao giờ nhận được bất cứ hồi âm nào, ẻm bảo rất thích đọc thư tay nhưng do năm học cuối cấp rất bận bịu nên ẻm không có thời gian viết thư cho mình, ở cái thời đại Yahoo là phương tiện kết nối chính trên mạng thế mà ẻm còn không thèm online để trả lời cho mình vài chữ, vậy nhưng ... vẫn kiên trì lắm. Nhập học rồi mình bắt đầu đi làm thêm, những khi được khách cho thêm tiền phục vụ thì dùng tiền đó mua tạp chí, mua truyện và tìm một cái điện thoại công cộng nào đó gọi về quê sau này thì tiến bộ hơn là mua 1 cái sim thỉnh thoảng mượn điện thoại lão Huy cùng bàn để gọi cho ẻm, nhưng tình cảm tuổi học trò vốn dĩ mong manh mà, mặc dù ẻm luôn bảo là mình lúc nào cũng hơn một người bạn thân nhưng lại chưa đủ để thành một cặp với nhau, cuối cùng thì tình cảm đó cũng dừng lại… Trong nhiều năm, trong cái điện thoại chỉ có 100 tin nhắn, luôn có 4 tin nhắn không bao giờ xóa, đó là cô gái năm 17 tuổi mà mình rất thích chỉ là khi trưởng thành thì mọi chuyện lại khác đi và không còn ngây ngô như cái tuổi năm đó.

Ẻm muốn gặp mình, thế là hai đứa lại gặp nhau, thường thì năm nào cũng hẹn nhau vài lần vào dịp lễ tết nhưng lần này thì chưa tết đã gặp. Cũng như mọi lần, mỗi khi gặp nhau lại nói với nhau rất nhiều điều nhưng điều quan trọng nhất chính là ẻm sẽ kết hôn và ẻm xin lỗi vì sẽ không mời mình dự hôn lễ của ẻm, ẻm muốn một cái hôn lễ riêng cho mình và muốn những kỷ niệm đẹp thời đi học của hai đứa không vì chuyện ẻm kết hôn mà biến mất. Cuối cùng thì sao bao nhiêu ngày nắng mưa đi cùng nhau, hai người chúng tôi bắt đầu rẽ hướng, câu chuyện về tóc ngắn tóc dài chạy cùng nhau mỗi khi tan trường hòa cùng bài hát Nhỏ ơi  theo dòng chảy của thời gian trở thành một câu chuyện cũ.

Ai cũng có một câu chuyện cũ chẳng biết vui hay buồn và tôi cũng như thế !
07.10.2017
Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét