Mưa

Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa bay 
Giọt mưa vội vã nhẹ rơi mắt người 
Mưa có vui như em và anh 


Cũng lâu lắm rồi, mới có một đêm mưa rỉ rả, mưa không đủ to để lấn áp tiếng nhạc đang du dương vang lên những ca từ cũ, cũng không biết đã bao lâu rồi mới lại ngồi thả mình theo những bài hát mà ngày xưa mỗi lần nghe phải lấy bút lấy giấy viết lại cho thuộc lời, rồi lên lớp mỗi khi hoạt động ngoài giờ cứ thế mà hát Mưa, Xe đạp, Nhỏ ơi, Tình thơ, Một thời để nhớ hay Phượng hồng... cái năm tháng đó biết gì đâu mà thương nhớ hay tiếc nuối chỉ là mong mau mau trưởng thành chỉ mong mau mau qua hết những kỳ thi như gánh nặng mà mỗi ngày đều phải cố gắng để rồi khi đã trưởng thành lại thỉnh thoảng thấy nhớ thấy có chút gì đó tiếc nuối cho những điều đã qua...

Những kỷ niệm đẹp trong đời vốn như một giấc mơ, như một cơn say vội vã, cứ ngỡ như mọi thứ vừa mới đây thôi vậy mà gần chục năm cuộc đời đã lăn tăn qua mất, nhớ cái thời áo trắng người chạy trước người theo sau, nhớ cái cuốn lưu bút chuyền tay nhau viết, nhớ những ngày tháng ôn thi ai cũng vội vã cũng mệt mỏi, nhớ cái buổi tổng kết năm học tiếng khóc ai đó hòa với tiếng mưa cùng lời hứa mãi mãi chẳng quên nhau. Những cái ôm thật chặt những dòng chữ viết vội trên áo trên nhật ký như lời minh chứng sẽ không quên nhau dần thành những câu chuyện cũ, có người nhớ người quên, có người gìn giữ nhưng cũng có người buông bỏ... 

Gần một năm nữa lại trôi qua, khi mà mọi thứ vẫn chẳng có gì mới mẻ, công việc cũng vậy cuộc sống vẫn vậy có khác chăng là tuổi tác đã nhiều, tính khí có đôi phần khó chịu thích những việc cố định và ngại thay đổi. Những con phố đã đi qua, những hàng quán đã ngồi, những sự việc đã diễn ra như những câu chuyện mà tôi đã viết có những người đã từng ngồi chung một hàng quán cùng uống với nhau đôi ba tách cà phê cùng nói với nhau đôi ba câu chuyện vậy mà đã rất lâu chẳng hề gặp mặt hay những người đã từng thân thiết trong suốt những năm còn trẻ mà đến tận bây giờ chẳng hiểu vì điều gì mà trở nên lạnh nhạt... Cũng chẳng thể nào trách được, cuộc sống của những người trưởng thành vốn ồn ào vốn tất bật với rất nhiều chuyện, đôi khi có nhiều chuyện cũng nhớ đấy nhưng cũng là nhớ rồi thôi, thời gian và khoảng cách địa lý khiến nhiều người nhiều câu chuyện mãi mãi là câu chuyện cũ đã qua dù rất muốn nhưng cũng chẳng thể nào làm mới được... cái cuối cùng có thể dành cho nhau chính là những nụ cười vu vơ một mình khi nhớ lại một khoảng thời gian đã từng gắn bó như thế chắc là đủ cho mình và cho những kỷ niệm ngọt ngào của năm tháng đấy...

Mưa  12.10.2017
Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét