Trai ngoan thoát ế- Phần 10
Khi còn trẻ chúng ta đều nghĩ mọi chuyện một cách rất ngây thơ, chúng ta sống trong những mối quan hệ mập mờ mà bản thân mình cứ cố chấp cho rằng chẳng cần phải rõ ràng chỉ cần bên nhau là đủ và rồi một ngày nông nổi, chúng ta đánh mất người mình yêu thương, hối hận hay nuối tiếc thì mọi thứ cũng không thể nào quay lại, những ước muốn về tình yêu đầu tiên chìm vào giấc ngủ sâu bởi những bộn bề của cuộc sống, đến lúc nào đó nhớ lại chỉ còn là những ký ức những mảnh vỡ khắc sâu trong lòng được nhớ nhưng không bao giờ được nói, là một câu chuyện cũ đã qua không bao giờ là hiện tại.
Vẫn là dòng ký ức ấy đang tuông chảy nhưng qua đoạn vui lại đến đoạn buồn, lần gần nhất chúng tôi gặp nhau có thể là hôm đám cưới của Vy Hương, cái ngày mà tôi biết rằng lời hứa của năm 16 tuổi cũng chẳng là gì so với cuộc đời vốn nhiều bất ngờ và cay đắng.
Hôm ấy Vy Hương gọi tôi, cũng khá lâu sau khoảng thời gian cả hai chẳng nói gì, cả hai hẹn gặp nhau ở một quán cà phê ấm áp ở một nơi khá xa quê nhà, tôi thì vẫn là sinh viên còn Hương thì vừa mới về nước, chúng tôi nói với nhau đủ thứ về 3 năm xa cách, về cuộc sống thời sinh viên, về thầy cô bạn bè cũ, về những mối tình tình đồn của tôi và rồi … tự dưng cô ấy im lặng trong giây phút và nói với tôi rằng: Em sẽ kết hôn vào tháng này.
Tôi bất ngờ đến nổi cứ nghĩ là một lời nói đùa nhưng lại là câu chuyện hoàn toàn nghiêm túc, Vy Hương sẽ kết hôn ngay khi còn ngồi ghế giảng đường, tôi bảo dù ngạc nhiên nhưng tôi mừng cho cô ấy, cô ấy nắm tay tôi sau đó đưa tôi một cái thiệp màu xanh, xanh như màu trời rồi bảo rằng Anh nhất định phải đến. Tôi còn nhớ vẻ mặt gượng gạo cố cười cho tươi của mình rồi nói: Nhất định anh sẽ tới.
Chẳng biết có phải là vì hôm ấy ngay mùa mưa nên trời mưa da diết hay là vì tôi trong lòng tâm trạng tan nát nên trời cũng thương xót cho thêm một cơn mưa, mọi chuyện cứ như trong một câu chuyện tình yêu tan vỡ chứ nhỉ. Tôi cầm tấm thiệp trên tay, trong ấy có ghi tên người con gái mà tôi đã đi cùng cô ấy trong suốt 3 năm đi học đã có bao nhiêu là kỷ niệm và có biết bao nhiêu lời đã ước hẹn cùng nhau nhưng cuối cùng thì người còn lại trong thiệp không phải là tôi mà là một người khác…
- Mày nghĩ tao nên ăn mặc thế nào khi đến dự đám cưới của Vy Hương?
- Đám cưới của người ta không phải đám cưới mày, ăn mặc sao mà chẳng được.
- Vậy đám cưới, tao sẽ lên hát bài gì cho nó hợp không khí mạy.
- Đám cưới người ta mà tao có cảm giác như đám cưới của mày vậy, nếu có hát thì hãy hát bài nào thảm thiết vào, cho ẻm khỏi lên xe hoa.
- Ừ… (thì hát cho thảm thiết vào)
Sài Gòn đêm đấy đúng thảm, mưa tầm tả mưa nước ngập hết những con đường, hạt mưa hòa vào ánh đèn đêm khiến không gian bao trùm một cảm giác buồn miên mác. Bao nhiêu kỷ niệm dành cho nhau, ngỡ tưởng cuối cùng rồi cũng sẽ ở bên nhau, nhưng không ai ngờ được một ngày nào đó tình yêu đó chỉ còn là những khoảng ký ức mênh mang như thế này.
- Mày sao vậy, sao không ngủ mà ra đó ngồi giữa đêm mưa thế thằng điên.
- Tao không ngủ được, tấm thiệp cưới này có công dụng chống bù ngủ tốt thật.
- Chuyện cũng qua rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Lão Linh vừa nói vừa tiến về phía tôi cùng hai chai bia còn xót lại sau buổi party cả phòng nhân cái dịp gì mà ngay thời khắc này cũng nhớ chẳng rõ, thú thật thì cả hai chai bia còn lại đó lão Linh đều uống sạch vì tôi luôn giữ nổi buồn, niềm vui của mình bằng việc chẳng bao giờ uống miếng bia rượu nào, mà đôi khi ngẫm đi rồi nghĩ lại con người đôi khi cũng nên say, cuộc đời cứ tỉnh táo mãi thì cũng không hay, biết vậy nhưng chẳng thể nuốt nổi giọt bia rượu nào. Cả hai người chúng tôi cứ ngồi như thế nhìn mưa rơi ngoài ban công mà chẳng nói tiếng điều gì, mưa làm tôi cảm thấy nhớ cô ấy, tôi không thể tin là mình sẽ là khách trong ngày đám cưới của người con gái mà tôi yêu, cuộc sống vốn chẳng thể nào đoán trước chữ ngờ và câu chuyện thời đi học cuối cùng cũng chỉ là một câu chuyện đẹp như cổ tích và cổ tích thì chẳng thể nào có thật được. Lại nhìn vào cái thiệp, vậy là… Vy Hương sắp lấy chồng thật, tự dưng có cảm giác lạc lõng giữa đêm Sài Gòn, cảm thấy đôi bàn tay mình lạnh như muốn đóng băng lại, ngoài trời mưa cứ rơi và như cảnh vật con người chưa đủ làm nên không gian buồn thảm trong đêm thế nên lão Linh lại ôm ghitar và đánh ngay bài Tuổi hồng thơ ngây, chẳng biết mọi người cảm giác thế nào nhưng trong tôi thì nhiêu đây là đã quá đủ giữa một đêm mưa vừa buồn vừa có nhiều tiếc nuối.
…
- Mày xong chưa, không định để người ta rước mất cô dâu rồi mới đến phụ dọn tiệc chứ!
- Tao xong rồi ra ngay đây. Tôi nhìn lại mình một lần nữa qua gương, đám cưới “bạn cùng lớp” phải thật tươm tất chứ, tấm ảnh 2 đứa chụp lúc còn đi học luôn để trên bàn cũng đã đến lúc nên cất đi rồi, tôi up cái khung ảnh xuống bàn và bước ra khỏi phòng, lũ bạn học cùng lớp đang ở đây, và chúng tôi sẽ cùng nhau đi chúc mừng cái ngày trọng đại của cô ấy.
Người tôi yêu à không là cô bạn học cùng lớp hiện ra dần trong mắt tôi trong màu áo trắng, cô ôm nhẹ lấy tôi khi vừa gặp mặt và khẽ vào tay: “Cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện” “Nhân vật quan trọng luôn xuất hiện muộn một xíu mà em” tôi trả lời hóm hỉnh nhất có thể. Cả lớp tôi đang cụng ly ầm ầm mừng đám cưới của Hương, chú rể bị bọn con trai lớp tôi ép uống cho tới bờ tới bến, còn tôi thì cũng cười, cũng cạn ly nhưng trong lòng có một nỗi buồn nào đó không tiêu hóa được cứ chạy lên chạy xuống trong người.
Bất chợt, ai đó đặt tay lên vai từ phía sau, tôi quay lại, là em, nụ cười ấy dường như không thay đổi theo thời gian, nụ cười ấm áp và mang đến cho tôi nhiều ước mơ của ngày tháng cũ. “Em mời anh một ly, uống cạn ly này xem như kết thúc câu chuyện như chưa từng có bắt đầu”, cả bàn tiệc tự dưng im ắng lại, tôi lặng đi trong vài giây, là kết thúc sau…Ok, cạn hết ly này xem như kết thúc chuyện chúng mình từng là điều quan trọng nhất của nhau. Anh hy vọng em sẽ mãi luôn giữ nụ cười tươi như thế trong suốt cuộc đời này. Tôi uống cạn hết ly bia vào trong người, bia đắng hòa tan nhanh hơn tôi tưởng có cái cảm giác đắng và cay lan tỏa nhanh trong người, đám cưới em, ngày mai tôi với em sẽ mãi chỉ là những người bạn cùng lớp hay có thể gọi nhau với tên gọi mỹ miều hơn là Người thương cũ, hôm ấy tôi uống một chút nhưng say rất nhiều, tôi chẳng nhớ câu cuối cùng cô ấy nói khẽ bên tai mình là gì, đó cũng là lần duy nhất tôi và cô ấy cùng lũ bạn thân thiết họp mặt cùng nhau có âm thanh, có tiếng nhạc nhưng cả tôi và cô ấy đều không hát.
17.05.2017
Lâm Mắt Kiếng
Nhận xét
Đăng nhận xét