Trai ngoan thoát ế- Phần 1

Truyện: TRAI NGOAN THOÁT Ế

Trai ngoan thoát ế- Khi vừa 25 tuổi mình muốn viết một câu chuyện “hoàn toàn hư cấu” về cuộc sống của những người trẻ ở cái tuổi lưng chừng không thiếu cũng chả dư và nhìn đâu đâu cũng có đủ điều để suy nghĩ nhưng rồi khi viết thì lại thành câu chuyện của chính mình. 

Phần 1: NHỮNG NGÀY ĐẦU ĐI LÀM

Má ơi ! Hôm nay tôi lại dậy trễ, chỉ tại tối qua mê chơi game quên sạc điện thoại, nó tắt cả nguồn. Bật dậy tôi luống cuống với đủ thứ việc, vừa rửa mặt vừa đánh răng vừa thay đồ vừa cho đống tài liệu vào giỏ... Tôi rời khỏi nhà trông cái bộ dạng không thể thảm hại hơn quần áo chưa ủi, tóc tai rối bời  với cái bụng đói meo. Vừa đặt bước vào phòng thì mặt sếp đã đằng đằng sát khí.

- 8 giờ cậu vào phòng họp, tôi có chuyện cần trao đổi riêng với cậu.

Và như mọi khi, Sếp mời vào phòng họp riêng là báo hiệu một ngày đầy giông tố, à tôi quên mất tự giới thiệu mình, tôi là Lâm năm nay 23 tuổi , tôi vừa tốt nghiệp và đang làm Nhân sự việc tại một công ty vốn đầu tư nước ngoài, như mọi khi tôi đã có mặt tại công ty và đối diện với ông sếp cười thì ít nhăn thì nhiều, mỗi khi mời họp thì ngoài chuyện trừ lương hay “giáo huấn” thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

- Tôi không thể tưởng tượng được có người hậu đậu như cậu, một tháng 26 ngày công cậu đi trễ hết 6 ngày, Phó Tổng nhờ cậu đi mua Cà phê sữa cậu lại đi mua cà phê kem, Đi xuống xưởng thì lại không xuất trình thẻ an toàn để cho bảo vệ lập biên bản, làm báo cáo thì quên cộng số tổng, ngay cả việc Cơ quan nhà nước thanh tra ngày thứ 6 cậu lại thông báo với tôi ngày thứ 5, ý thức công việc của cậu để đâu. Mà đây có phải lần đầu tiên tôi mời cậu vào đây để trao đổi về vấn đề này, tại sao cậu không khắc phục.

- Thưa sếp e nhận là em không tập trung lắm trong công việc, nhưng đó có phải chuyên môn của em đâu.

- Cậu còn dám nói chuyện chuyên môn với tôi nữa, 3 tháng nay kể từ ngày cậu vào làm việc, cậu tuyển cho công ty được bao nhiêu công nhân.

- Dạ ngoài chị phụ bếp với 2 cô lao công ra thì em tuyển được 48 người thưa sếp.

- Bao nhiêu lao động nữ.

- Dạ ngoài chị phụ bếp với 2 cô lao công ra thì 13 người được tuyển là lao động nữ.

- Bao nhiêu lao động nữ đúng với tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty

- Dạ thưa sếp ngoài …

- Cậu cắt ngay cái điệp khúc ngoài chị phụ bếp với 2 cô lao công ra đi ngay cho tôi. Làm gì có ai trong đó nằm trong độ tuổi tuyển dụng.

- Dạ thưa sếp …

- Tôi không biết là cậu làm như thế nào, nếu cậu tiếp tục như thế này thì đừng có mơ tiếp tục làm việc ở đây. Ngày đầu tiên cậu vào làm cậu nói với tôi thế nào.

- Dạ thưa sếp e hứa là trong một tháng e sẽ cố gắng tuyển ít nhất là 100 lao động nữ.

- Giờ thì thế nào đây ?

- Dạ sếp để em nghĩ cách.

- Tôi cho cậu thêm 30 ngày để cậu thực hiện lời hứa của cậu, còn không thì chuẩn bị sẳn đơn xin nghỉ việc đi.

Thế đấy, công việc thì nhiều cứ như là tạp vụ hết mua nước chai đến mua cà phê, rồi hết báo này lại báo cáo kia mà cứ đòi hỏi phải tốt cả chuyên môn, trong khi tiền lương thì ít ỏi,… Phen này xác định là toi, đào đâu ra 100 công nhân nữ trong một tháng cho công ty. Kiểu này là chết chắc ! Với loại người được không mừng mất không lo như tôi thì chút áp lực như vậy cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, tôi sẽ bắt tay vào cải thiện tình hình ngay nhưng tôi chưa biết là mình phải bắt đầu kiểu gì. Lần trước tôi ra chợ mua cá, thấy chị bán cá than vãn buôn bá ế ẩm quá thế là tôi giới thiệu chị ấy vào công ty làm được 3 hôm thì chị ấy đánh nhau với một công nhân trong xưởng thế là cả hai bị đuổi việc còn tôi thì bị -1 trong báo cáo tuyển dụng (tuyển không ra người còn để mất người trong công ty), lần khác thì  lại tuyển nhầm một tên biến thái, hắn vào làm được dăm ba hôm thì bị đuổi việc vì tội quấy rối tình dục với các anh nam đồng nghiệp nơi công sở, lần khác nữa thì tôi tuyển dụng nhầm nhân viên nhân sự của công ty đối thủ, báo hại bao nhiêu thông tin lương đều bị tuồng ra ngoài, ở một lần khác tôi lại tuyển dụng nhầm lao động trẻ em vì quên kiểm tra chứng minh thư, nói chung là tôi chưa từng nghỉ rằng làm nghề này sẽ có nhiều khó khăn chồng chất như vậy.

Về tới chỗ bàn làm việc, cái email của tôi toàn là thư rác hoặc là thư than phiền của các trưởng bộ phận khác đến sếp được cc cho tôi về việc tuyển dụng không đủ số người cho sản xuất, cứ 1-2 ngày là bị lôi ra làm đề tài để chặt chém, chẳng có lấy một ai cảm thông cho nỗi khổ tâm của tôi nhưng chuyện gì tới sẽ tới, tôi bỏ tay vào túi quần và đi thẳng xuống can-teen mua 1 cốc cà phê rồi tình tang trở về chỗ ngồi coi cho nốt tập One piece tối qua còn coi dỡ, Một ngày có mấy giờ sếp không có đây nên dại gì mà không hưởng thụ, với tôi hạnh phúc nhất trong ngày là đến công ty mà nhận được thông báo sếp đi vắng.

Giữa trưa, tôi nhận được điện thoại của sếp, đầu giờ chiều ngài chủ tịch sẽ đến thăm công ty và sếp đề nghị tôi dọn ngay cái ổ chuột của mình. Ông già dịch, ổng bảo cái bàn làm việc của mình là cái ổ chuột trong khi hàng tá hồ sơ, công văn chứng từ ông đều giao cho mình hết, nghĩ thật không thể tưởng tượng phòng nhân sự chỉ có mấy người, một ông Sếp tối ngày đi hợp hoặc có ở đây thì cũng chỉ biết chửi bới giáo huấn đủ điều, một bà chị vừa già vừa khó tối ngày nhăn nhó chuyện chồng con, còn lại 2 thanh niên kia thì ủ dột, mặt lạnh như tiền, tôi chẳng hiểu tại sao mình phải phí phạm tuổi thanh xuân ở công ty quái gỡ này, trong khi ngoài kia còn biết bao nhiêu chuyện vui đang đón chờ.  Cuộc đời  những lúc này thật  là nhạt với nhẽo hơn cả nước cất.

04.12.2016
Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét