Những ngày trước Hôn nhân

Truyện: NHỮNG NGÀY TRƯỚC HÔN NHÂN

Người viết: Lâm Mắt Kiếng



- Bao lâu rồi mình không nói chuyện với nhau ?

- 3 năm từ ngày anh chính thức công khai hẹn hò với con bé cùng công ty bỏ em bơ vơ giữa thế giới “bự chà bá này”

- À… thì ngày xưa em có chịu anh đâu, anh đợi em mãi đến tóc đã phai râu đã dài mà em có đói hoài gì đến anh.

- Haha, anh vẫn không đổi gì hết, vẫn sến súa. Sao hôm nay có việc gì mà gọi cho em.

- Anh phải có việc gì mới được gọi cho em à !

- Không nhưng lâu rồi anh có gọi cho em đâu !

- À, là do chúng ta bận bịu nên không gọi cho nhau, nhưng cũng có chuyện anh muốn nói với em.

- Em biết ngay mà, chuyện gì, lại bị gái đá đít hay bị gái bỏ rơi.

- Haha, nghĩ lại trong 5 lần anh thất tình đều có em bên cạnh ráo, nhưng lần này thì phải làm em buồn rồi, anh với Nhung quyết định sẽ kết hôn, 2 tuần nữa, anh muốn em đến chung vui với anh.

- Đám cưới anh em sẽ đến nhưng không có quà chúc mừng đâu nhé, bao nhiêu tiền mừng em sẽ dùng để “chưng diện” ăn bức cô dâu của anh.

- Em đến dự là quà lớn nhất của anh rồi, anh rất muốn gặp em trao thiệp mời mà em đi công tác tận ở Hà Nội.

- Không sao, em sẽ đến.

- Ok hôm đó tụi mình gặp.

- OK bye bye anh.

Là Trang Anh, cô bạn thân từ thời tiểu học cả một quá trình lớn lên cùng nhau đi học cùng nhau và có khoảng thời gian “thích nhau” nhưng chẳng phải là yêu nhau mà cũng chẳng biết nó là gì chỉ là cái cảm giác cả ngày muốn quấn lấy nhau… như kiểu đã yêu nhau từ kiếp nào. Trang Anh cùng tôi, Khang, Thông, Trí và Vương là lũ trẻ cùng xóm, từ hồi đi mẫu giáo đến hết năm học 12 chúng tôi đều luôn đi cùng nhau chơi cùng nhau cả tuổi thơ tươi đẹp đã dành cho nhau trên cánh đồng lúa vàng giữa những những trưa nắng chối chan rượt nhau trên bờ đề hay là những chiều gió lộng chạy theo nhau cùng những con diều, những hôm trốn nhà đi bơi ngoài mé sông hay oánh nhau với bọn xóm trên vì dám trêu Trang Anh là Heo Mập…

Cái tuổi 15- 16 mới lớn, cái tuổi rắc rối nhất với chúng tôi, khi mà 4 thằng con trai đều để ý đến con Trang và cái cảm giác mà bọn tui dành cho nó không còn đơn giản là tình cảm bạn bè như trước, có gì đó đặc biệt hơn nhiều, mỗi lần nhỏ Trang lên xe tụi kia đèo tôi đều cảm thấy rất khó chịu, nhiều lần kiếm chuyện đánh tẻ riêng với nhỏ. Giữa tôi với nhỏ là những hôm dẫn xe đi bộ cùng nhau trên cánh đồng diều, những buổi chiều đi tập văn nghệ với nhau hay tham gia hoạt động Đoàn ở trường cùng nhau, từng giây phút 2 đứa bên nhau với tôi thật sự có rất nhiều ý nghĩa nhưng tôi nghĩ trong suy nghĩ của Trang bấy giờ tôi chẳng có gì khác với 3 gã kia, 4 thằng bạn thân của nhỏ.

Năm học 11, 3 gã kia như là “không đội trời chung với nhau vậy” bọn chúng tuy chưa công khai thích Trang Anh nhưng lại công khai xem nhau như tình địch, bọn chúng thường tranh nhau xem hôm nay ai chở Trang Anh đi học ai là người được mua phần ăn sáng cho Trang Anh hay ai là người là người sẽ chở Trang Anh đi chơi, nếu không phải là người được chở Trang Anh thì bọn còn lại sẽ thành lập liên minh phá hoại, bọn nó thường làm đủ trò như xì lốp xe, bảo 1 đứa con gái khác đến quá giang hay là cố ý đi học sớm hơn để phá hoại. Còn khi vào lớp, chuyện giành nhau xem ai sẽ đi trực trường, dọn vệ sinh cùng Trang Anh là chuyện hàng tuần, hàng tháng mỗi nhóm thì chỉ có 4 người, thế nên thế nào cũng có một người không được đi cùng nhưng thường thì lần trực nào tôi cũng có mặt cùng, tên còn lại không có tên đi trực cũng đi theo cả bọn cãi nhau chí chóe um xùm cả trường.

Năm chúng tôi học 12, thì chuyện không mong đợi cuối cùng cũng xảy ra- Khang công khai thích Trang Anh, cái gã con nhà giàu, đẹp trai, chơi thể thao tốt nhưng học dở bị Trang từ chối, sau đó là tên Thông học giỏi, chơi thể thao tốt chuẩn con nhà giàu cũng bị từ chối và cuối cùng là Vương thanh niên chuẩn đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu phong cách chuẩn “soái ca” trong mắt bọn trẻ 9X bây giờ cũng bị từ chối nốt, Trang bảo bận học, lo học và chỉ nghĩ đến việc học, 3 tên kia thành lập Hội những người thất tình Trang Anh 12B và chẳng biết chuyện thế nào mà cả 3 tên ấy từ tình địch lại chuyển sang bạn bè thân thiết đến mức không thể tin nổi. Chỉ có tôi, tôi không có ngỏ lời với Trang Anh, trong 4 đứa có thể nói tôi tệ nhất: gia cảnh bình thường, nhan sắc bình thường, học lực bình thường nên thấy bọn kia “tạch ráo” nên lại không dám… Chuyện của năm người chúng tôi cứ thế trôi đi cho đến khi chúng tôi thi Đại học, chỉ còn mỗi tôi với Trang Anh chung trường chung lớp với nhau, tên Khang lên đường nhập ngũ sau khi thi hỏng Đại học, Thông thi vào trường Đại học KHTN còn Vương thì thi vào trường Đại học sư phạm, tôi và Trang Anh cùng đỗ vào trường Khoa học XHNV khoa Báo chí, giữa tôi với Trang Anh vẫn giữ được sự thân thiết với nhau như ngày xưa, trên chiếc xe đạp chúng tôi đã cùng nhau đi khắp ngõ ngách thành phố này cùng nhau chịu đựng nắng mưa Sài Gòn nhưng có điều… ở môi trường nhiều nữ và ít nam như ngôi trường này thì cảm giác của tôi không còn dành cho mỗi Trang Anh, chuyện tôi hẹn hò với cô này cô kia rồi thất tình với Trang Anh như chuyện bình thường, những lúc ấy chúng tôi thường đi với nhau đến tận khuya mà chẳng biết mình đi đâu, chỉ là đi cùng nhau, đi loanh hoanh giữa Sài Gòn.

Hôm Trang Anh bị sốt nặng nhập viện cả 2 tuần, tôi và 3 tên kia thay phiên nhau chăm sóc, vì không muốn gia đình lo lắng, sau khi xuất viện, tôi qua phòng trọ của Anh thường hơn, lúc đầu là nấu cháo dọn dẹp dùm ẻm sau thì lười nấu ăn qua bên ẻm ăn ké và cũng trong thời gian ấy ẻm lấy lý do tôi lớn hơn ẻm 24 ngày gọi tôi là anh và xưng em đến bây giờ. Còn tôi, trong lòng tôi lúc ấy vẫn chưa nghĩ đến điều gì về mối quan hệ giữa tôi với ẻm dẫu chúng tôi quấn quít với nhau cả ngày: tôi đi học ẻm đi học, tôi đi thư viện ẻm đi thư viện, ẻm nấu cơm tôi dọn phòng giúp ẻm, tôi đi ra phòng net ẻm cũng đi theo, thường download một đống film tối coi cùng nhau tới 8-9h thì bà chủ phòng trọ tống cổ ra về cứ như vậy mà trôi qua hết những ngày tháng sinh viên.

Sau Tốt nghiệp chúng tôi lại làm việc cùng chung 1 toàn soạn nhưng đó cũng là điểm đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa tôi và Trang Anh, chúng tôi không còn thường xuyên có thời gian bên cạnh nhau như trước mỗi đứa mỗi việc cứ lao đi vào cuộc sống bộn bề và đến một hôm tôi thấy Trang Anh thường hay qua lại với tay Chủ biên trẻ của toàn soạn, cái cảm giác trong tôi lúc ấy như thể mình vừa bị đánh cắp điều gì rất quan trọng, bao năm qua Trang Anh với tôi đã mặc nhiên trong lòng là chẳng ai có thể giành lấy cô ấy thuộc về tôi thuộc về những kỷ niệm tươi đẹp của hai đứa. Từ hôm ấy tôi thường xuyên nhắn tin và chủ động hẹn với Trang Anh nhiều hơn nhưng cũng thường xuyên nổi cáo với sự xuất hiện của một người lạ trong mối quan hệ của hai đứa, việc lên đến đỉnh điểm khi tôi ngỏ lời thích cô ấy và bị từ chối vì cô ấy chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, còn với tôi đó chỉ là một lý do để cô ấy từ bỏ tình cảm của 2 đứa trong nhiều năm và chạy theo tình yêu mới. Trong một lần say xỉn tôi đánh nhau với tay chủ biên rồi bị cho thôi việc ở toàn soạn, đêm hôm nhận quyết định bị cho thôi việc tôi và cô ấy có gặp nhau, gặp nhau để cô ấy trách móc hành động nông nổi và ấu trĩ của tôi, tôi bảo với cô ấy là vì tôi yêu cô nên mới như vậy, cô ấy bảo đó không là yêu mà là nông nổi.

Sau đó tôi bỏ việc làm phóng viên mà về làm một nhân viên văn phòng nhỏ bé ở một công ty gần nhà, cô ấy vẫn ở trên đó và tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình, chúng tôi ít liên lạc với nhau rồi dần im lặng với nhau trong thời gian dài, tôi yêu cô ấy chắc chắn với lòng là tôi yêu cô ấy nhiều hơn ai hết nhưng tôi chưa bao giờ biết cô ấy có yêu tôi không và tình cảm của 2 chúng tôi lâu nay gọi tên là gì cho đúng. Rồi đến lúc tôi gặp Nhung- chúng tôi cứ như 2 cái phao cứu cánh cuộc đời nhau giữa dòng nước lớn, từ chỗ là bạn bè cùng tâm trạng chúng tôi quyết định hẹn hò với nhau, giây phút quyết định hẹn hò với một cô gái mới là lúc tôi buông bỏ dần cái cảm suy nghĩ cố chấp trong đầu- Trang Anh không phải là của tôi, cô ấy không thuộc về ai cả, cô ấy thuộc về cuộc sống của chính cô ấy, có nhiều lúc tôi tự hỏi với bản thân mình điều gì đã khiến chúng tôi dần trở nên im lặng và xa cách nhau, xa đến mức không thể nào quay lại được, tôi chẳng có lời đám cho chính mình, rồi cứ thế buông dần cuộc sống mình theo cuộc đời như dòng nước, tan rồi hợp coi tất cả như là chuyện mà số phận đã sắp đặt.

Tôi đứng trước kiếng soi lại mình 1 lần nữa, 27 tuổi, tôi thấy mình chững chạc và trưởng thành sau những ngày tháng nông nổi, có quá nhiều thứ đã mất đi nhưng cũng có nhiều điều đã học được, đời người đua tranh với nhau cuối cùng được gì, chẳng được gì cả chỉ có chân tình là ở lại và bền vững cùng thời gian. 

Tôi rời nhà lúc mà mọi người đang chuẩn bị cho đám cưới của tôi, ngày mai tôi sẽ sang đãi tiệc bên nhà Nhung, ba mẹ giục tôi ở nhà nghỉ ngơi để sáng mai còn đi làm chú rể, tôi cười và hôn vào má của mẹ một cái rồi leo lên xe chạy ra khỏi nhà. Đêm nay tôi có hẹn cùng với Vương, Thông và Khang, nói chính xác đêm nay là đêm giã từ những ngày tháng độc thân, bọn bạn của tôi đã lên kế hoạch từ cách đây 3-4 tuần nhưng do bận bịu đủ chuyện nên chúng tôi mới kéo dài tận đến bây giờ.

Chào mừng nhân vật chính của chúng ta hôm nay. Tiếng nhạc kèm theo đó tiếng vỗ tay của những người bạn, tôi không thể bất ngờ hơn khi không chỉ có 3 đứa nó mà còn nhiều người bạn khác cùng thời trung học của tôi đến tham dự. Đứng trên sân khấu là Thông nó đang ra hiệu cho mọi người giữ im lặng.

Bây giờ, chúng ta mời nhân vật chính lên phát biểu đôi lời nào. Tôi bất ngờ với sự hoành tráng mà mọi người đem lại và hơn nữa là mọi việc dường như quá cái suy nghĩ gặp mặt mấy người bạn uống vài ly bia rồi về, tôi còn chưa hết bất ngờ thì Vương đã lôi tôi lên sân khấu: “Nào phát biểu nhanh lên để mọi người còn nhập tiệc”

Tôi ấm úng cầm míc, nhìn xuống dưới kia, tất cả có 28 người bạn cùng lớp hồi cấp 3 đến cùng với tôi hôm nay, thật ra trước đây tôi cũng tham gia tổ chức nhiều buổi tiệc chia tay độc thân cho các bạn cùng lớp nhưng lần nào cũng rần rần thông báo trên facebook chứ không có im ru lặng lẻ âm thầm tổ chức như vầy.

Cảm ơn mọi người đã tổ chức một buổi lễ long trọng để mình thôi chức chủ tịch Hội Độc thân của lớp, cảm ơn và đề nghị cho âm nhạc hoành tráng lên nào.

Tiếng nhạc hòa cùng tiếng reo hò, mọi người đang cùng nâng ly chúc mừng mình chuẩn bị bước vào một giai đoạn khác của cuộc đời, trong những đứa đến dự tiệc có không ít những đứa đã lập gia đình nhưng theo nguyên tắc tiệc giã từ độc thân không có chuyện chồng con cũng không có việc dắt vợ tham gia, đó là đêm riêng của chúng tôi- của những người bạn cùng lớp thời trung học. Mọi người đang nói chuyện say sưa cụng bia liên tục trên nền nhạc sôi động thì tiếng nhạc bổng dưng nhỏ lại từ những bản remix sôi động chuyển sang những giai điệu tình cảm êm dịu, đèn tắt hẳn, chỉ còn ánh sáng mờ ảo nơi sân khấu, tôi và mọi người đang không hiểu điều gì thì tiếng góc chân đang bước, đèn bắt đầu sáng lại, trên sân khấu là Trang Anh đang mỉm cười nhìn mọi người trong sự ngạc nhiên của mọi người.

- Chào mọi người đã lâu không gặp.

Mọi người vỡ òa lên cả, cả bọn kéo lên sân khấu vây lấy Trang Anh, do tính chất công việc nên chúng tôi rất ít gặp cô ấy, tôi cũng không ngờ là cô ấy sẽ đến dự tối nay, tôi đứng yên từ xa nhìn cô ấy, vâng trước mắt là cô gái tôi yêu trong những ngày tháng trung học đến những năm đại học, cô ấy vẫn xinh xắn và rạng rỡ như ngày xưa, chúng tôi mỉm cười chào nhau từ phía xa, buổi tiệc lại tiếp tục ồn ào, mọi người ca hát và say xưa câu chuyện bên những ly bia, tôi thì bị ngưng từ chai thứ ba: “Phải tỉnh táo mai còn làm chú rể chứ”. Lâu lâu tôi lại lén nhìn Trang Anh, cô ấy đang bị 3 gã Khang, Vương và Thông vay quanh, cứ y chang hồi trung học. Tên Vương còn bắt đầu vừa hát vừa sến súa đem hoa tặng Trang Anh, tên Khang thì cứ lôi Trang Anh lên hát cùng hắn cứ vừa hát mắt vừa đá cái lông mày về phía tôi, ờ, tao không có ghen với mày đâu, tôi mỉm cười với sự trẻ con của hắn, còn tên Khang thì khỏi nói Trang Anh ở đâu là hắn ở đó, cứ như chẳng thể tách rời, 3 tên đó cứ quấn lấy cô ấy, còn tôi nhân vật chính lại chẳng có cơ hội tiếp cận để thăm hỏi dù một câu.

Đồng hồ điểm lúc 12 giờ khuya, chúng tôi chia tay nhau ra về và hẹn gặp lại vào ngày mốt- hôm đám cưới của tôi, lúc này thì tên Vương bị vợ gọi về còn tên Khang thì chăm sóc tên Thông trong toilet, tôi mới có cơ hội tiếp cận Trang Anh:

- Để anh đưa em về.

- Em về taxi được rồi, anh về nghĩ đi mai còn làm chú rể.

- Để anh đưa em về, em uống nhiều quá, về một mình anh không an tâm.

Thuyết phục 1 hồi lâu, cô ấy cũng để tôi đưa về, chúng tôi im lặng với nhau dường như trên hết cả quãng đường ngoài một vài thăm hỏi lấy lệ thì im lặng hẳn, con đường đê nơi mà ngày xưa chúng tôi vẫn thường hay chơi thả diều giờ đã là một con lộ lớn, nó cũng “trưởng thành” dần theo thời gian giống như tôi và Trang Anh, cô ấy bảo tôi dừng xe, chúng tôi ngồi bệt trên con đường nhìn về phía cánh đồng lúa đang trổ bông và trăng đang treo lơ lửng ngay trên đầu, chẳng ai nói với ai điều gì, chỉ ngồi im lặng như thế. Cô ấy đang nghĩ gì, có phải cô đang có dòng suy nghĩ giống như tôi, một dòng ký ức đang tuôn chảy trong đầu, những kỷ niệm đẹp về những ngày tháng tuổi trẻ bên nhau và cả những sự ấu trĩ nông nỗi của ngày ấy. Có quá nhiều cơ hội mà tôi và cô đã bỏ qua, chúng tôi vô tình đi xa nhau 1 bước, 2 bước rồi xa nhau mãi mãi.

- Anh phải luôn hạnh phúc và trao hạnh phúc đầy đủ cho cô ấy đấy ! 

- Chắc chắn rồi, có em chúc phúc anh sẽ hạnh phúc.

Chúng tôi lại lặng im với nhau, ngồi yên như thế cho đến trời hừng sáng, cô bảo cô muốn đi một mình trên đoạn đường còn lại, tôi với cô từ biệt nhau, lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau trong tư cách là những người còn độc thân và rồi lại rẻ đi về hai hướng khác nhau mà chắc chắn sẽ chẳng bao giờ đi chung lại một lối.

Tôi về tới nhà trong khi mọi người cuốn cuồng lên, ba mẹ tôi lôi tôi nhanh vào phòng thay đồ vừa đi vừa trách: Có biết hôm nay đám cưới không mà bỏ đi đâu cả đêm thế? Lỡ có chuyện gì thì sao, lớn ngần ấy tuổi rồi sao con không biết suy nghĩ gì ráo hết vậy. Tôi cười nhe răng với cả hai rồi vội thay trang phục, nhìn vào gương thấy mình đang hiện lên một cách lịch lãm. Hôm đám cưới tôi, Trang Anh không đến, tôi nghĩ đó cũng là một kết thúc, một kết thúc cho chuyện không bắt đầu nhưng phải có kết thúc của chúng tôi, tôi đã có vợ, đã là một người đàn ông có gia đình những ký ức về chuyện tình lơ lửng này xin ngủ yên và khép lại.

Tái: Khi còn trẻ chúng ta đều nghĩ mọi chuyện một cách rất ngây thơ, chúng ta sống trong những mối quan hệ mập mờ mà bản thân mình cứ cố chấp cho rằng chẳng cần phải rõ ràng chỉ cần bên nhau là đủ. Và rồi một ngày nông nổi, chúng ta đánh mất người mình yêu thương, vì chẳng là gì của nhau nên chỉ biết im lặng, im lặng 1 ngày 2 ngày 3 ngày 1 tháng 2 tháng 3 tháng rồi nhiều tháng trôi qua những tình cảm khi xưa lạnh nhạt dần mà chẳng hiểu vì sao nó trở nên như thế. Hối hận hay nuối tiếc tình đầu, mọi thứ đã qua không thể lấy lại, những ước muốn về tình yêu đầu tiên chìm vào giấc ngủ sâu bởi những bộn bề cuộc sống đến lúc nào đó nhớ lại chỉ còn là những ký ức những mảnh vỡ khắc sâu trong lòng được nhớ nhưng không bao giờ được nói, là một câu chuyện cũ đã qua không bao giờ là hiện tại.
22.03.2016
Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét