Ký ức tuổi học trò (Phần 6)

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ

Người viết: Lâm Mắt Kiếng

Phần 6: GIỜ BÓNG LĂN






Cổ động viên 2 lớp đã có mặt ở trên sân từ rất sớm, băng rôn, chai nhựa đã sẵn sàng, lớp trưởng Yến đang chỉ huy đội cổ động viên một cách chuyên nghiệp với các khẩu hiệu B5- ĐOÀN KẾT; B5- ĐỒNG TÂM; B5- QUYẾT THẮNG; với tâm lý là “cửa trên” hắn và các bạn rất tự tin vào khả năng đi tiếp của đội mình , nằm cùng bảng với 10A1, 10C12 và 10B10, tấm vé đi vào vòng trong chưa bao giờ lại dễ dàng như vậy vì theo phân tích của Thọ Mò, 10A1 với thành tích học tập đáng nể thì thời gian dành cho việc chơi thể thao tương đối ít, con trai lớp A1 thì mười đứa hết chín đứa cận, nên khả năng chơi bóng hay là không cao; còn về tập thể lớp 10C12 thì lớp chỉ có đúng 7 đứa con trai để đăng ký thi đấu, nếu có 1 đứa vì lý do gì đó không ra sân thì sẽ bị xử loại, còn lớp 10B10 là đáng e ngại nhưng cũng không phải là thử thách quá lớn vì các thành viên đội bóng 10B10 là bạn cùng trường với thằng Dũng, Dũng hiểu rõ các thành viên của đội vì có thời gian thi đấu cùng nhau hồi cấp 2.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh sân đấu, hắn thấy cả 2 Hương đang đứng ở phía gốc ngoài sân , Hương mà hắn thích đang mặc 1 cái áo thun trắng và đội nón lá, trong dễ thương chết mất, hắn cũng lưu ý Hương Bí Thư người mà hắn nghĩ học cùng trường với mình hồi tiểu học, hắn cảm thấy xa lạ không có chút quen thuộc gì hết, chắc là do cái tuổi thơ “dữ dội” giữa hắn và nhỏ nên giờ mới có cảm giác vậy, hắn nghĩ như thế. Đang khởi động trên sân, thì hắn nghe tiếng của Thọ Mò gọi ý ới:

- Tiêu rồi Phương ơi, thằng Đăng bị tai nạn giao thông ? Cả lớp nghe vậy nháo nhào lên.

- Vậy Đăng có sao không Thọ?

- Không sao, nó qua đường không để ý, bị xe Honda quẹt trúng, may mà người ta chạy không nhanh lắm, nếu không tiêu rồi, bị trầy tay chân te tua, đang băng bó trong bệnh viện.

Lớp trưởng Yến tỏ vẻ lo lắng: Tý sau trận mọi người vào thăm Đăng xem thế nào, vậy giờ ai đá thay Đăng đây Thọ ?

- Mỗi đội đăng ký tối đa 12 người lận, ngoài 7 đứa đá thì còn lại 5 dự bị mà, còn An, Tú, Khoa, Cường và Lâm Mắt Kiếng.

- Nhưng trong đó An , Khoa với Lâm , Yến có thấy đá bóng bao giờ đâu, còn Tú với Cường trước giờ toàn làm thủ môn hay hậu vệ mà vị trí của Đăng là hộ công mà. Yến tỏ vẻ am hiểu tình hình của đội.

- Không sao đâu, tý sẽ cho thằng Khanh đá vị trí của thằng Đăng còn Tú sẽ thay vị trí của Khanh vậy là ok rồi.

- Không hãy để Lâm đá vị trí của Đăng. Hắn lên tiếng.

- Sao? Phương chắc không. Thọ và mọi người ngạc nhiên nhìn hắn.

- Tui tin Lâm đá được, cứ để Lâm vào sân đi, không được thì mình đổi người có sao đâu!

Mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên, nhưng vẫn tin dù thiếu đi Đăng thì tập thể đội bóng vẫn là rất mạnh so với phần còn lại với phần Phương là tiền đạo ngôi sao của lớp nên mọi người đồng ý với quyết định của Phương.

- Lâm khởi động đi? Ông sẽ ra sân trong đội hình xuất phát đấy.

- Hả? Lâm đá sao được, không phải ban đầu Phương nói đăng ký cho đủ số lượng hay sao mà giờ kêu Lâm đá.

- Đăng bị tai nạn , Lâm biết rồi mà, vào sân đá đi, không sao đâu.

- Nhưng mà…

- Không nhưng nhị gì nữa khởi động đi, thầy Bình đến rồi kìa.

Trọng tài của trận đấu này là thầy Bình thuộc tổ thể dục của trường, thầy ra hiệu cho 2 đội tập trung vào giữa sân, đội 10A1 sẽ mặc trang phục màu xanh của Chelsea, còn đội của hắn sẽ mặc trang phục màu đỏ của Manchester United, một trận Super Sunday của nước Anh sẽ diễn ra ngay bay giờ trên “sân vận động Giồng Da”.

Hai đội bắt tay nhau, thầy phổ biến lại 1 lần nữa quy định của trận đấu, hai đội bắt tay nhau , ở hiệp đấu đầu tiên lớp hắn sẽ là đội giành quyền phát bóng trước. Hắn đứng trước bóng cùng với thằng Duy kute, lần đầu tiên hắn có cảm giác hồi hộp như vậy, không phải là vì đứng trước 1 trận cầu của “người lớn” mà là vì có 1 người đang quan sát hắn trên sân, người ấy khiến hắn có cảm giác tim đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập hơn mỗi lần nhìn thấy,… Trọng tài thổi còi báo hiệu trận đấu bắt đầu, hắn chuyền bóng nhanh cho thằng Duy, áp dụng chiến thuật đánh phủ đầu mà cả đội đã đề ra, Duy có bóng nhanh chóng dắt bóng về phía cầu môn đối phương rồi tung cú sút thẳng về phía cung thành đội bạn, cú sút trúng chân hậu vệ của lớp 10A1 đi ra ngoài biên, thằng Thọ chạy lên kéo thằng Duy lại, không cho thực hiện cú ném biên:

- Sao mày không tuân thủ chiến thuật đề ra, đá kiểu gì vậy? Mày đi làm Ronaldo của Việt Nam à ?

- Không tao làm Zidane, A1 yếu mà mày lo gì !

- Lần sau mày còn như vậy nữa là tao sẽ đổi người đấy nhé !

Nói rồi thằng Thọ chạy về phía giữa sân, ra hiệu cho thằng Vinh thực hiện cú ném, cú ném trúng chân của số 7 – Lâm Mắt Kiếng, nó còn ngơ ngác chưa biết nên chuyền thế nào thì các cầu thủ A1 áp sát, mất bóng rồi, kèm người vào, tiếng của thằng Thọ hét lên, các cầu thủ của A1 triển khai tấn công đồng loạt khi 6 cầu thủ di chuyển sang phần sân của đội bạn, và thực hiện chuyền ngắn để cắt nhỏ đội hình, Tiền đạo số 10 của A1 tung một cú sút thẳng về phía cung thành của của B5 sau khi bỏ lại phía sau thằng Khanh, tuy nhiên cú sút đó không thắng được Dũng, nó ném bóng lên, ở phía trên chỉ mỗi thằng Lâm còn đứng ngơ trên đó, bóng đến chân, cả đội hét to , di chuyển và ghi bàn đi Lâm, bóng chạm chân, Lâm lúng túng di chuyển bóng đối diện thủ môn đội bạn rồi lúng túng tung một cú sút nữa chuyền nữa sút, bóng nằm gọn trong tay của thủ môn A1, cả lớp kêu lên 1 tiếng trời ơi,… Làm sao mà 1 cơ hội ngon ăn vậy mà bỏ lỡ. Hắn chạy lại chỗ của Lâm động viên:

- Không sao đâu ! Lần đầu tiên tui ra sân cũng vậy, Lâm làm tốt rồi không sao đâu !

Thằng Lâm lủi thủi chạy về phần sân nhà. Trận đấu vẫn tiếp tục, không có Đăng sự tấn công của B5 mất đi phần đa dạng vì Lâm xử lý bóng chưa tốt phần vì rụt rè phần vì lúng túng , còn hắn thì không có thời gian để triển khai những pha xử lý tinh tế của mình cũng như biểu diễn kỹ thuật cá nhân như cách làm nên “sự nổi tiếng” của hắn thời trung học cơ sở vì phải thường xuyên lui về phòng thủ trước miếng đánh hội đồng của A1, thời gian hiệp 1 trôi dần về những phút cuối mà chưa có bàn thắng nào được ghi, phía bên ngoài, cổ động viên lớp kêu thay Lâm ra để cho 1 thành viên khác vào sân. Thọ kéo hắn lại:

- Lâm đá dở quá ! Giờ sao đây Phương.

- Cứ để nó đá đi, nó có tập chiến thuật bao giờ đâu, càng chưa thi đấu 1 trận chính thức nào, nó thiếu tự tin thôi, mày biết mà, cứ để nó đá đi. Thằng Khanh có bóng thực hiện một đường chuyền đổi cánh cho thằng Vinh vừa nhận được bóng Vinh tích cực di chuyển thu hút cầu thủ đội bạn rồi chuyền ngược bóng về phía sau, thằng Thọ nhận bóng và thực hiện một cú chuyền dài, bóng chạm chân hắn, hắn quyết định tung ngay một cú sút, bóng đi thẳng về phía thủ môn nhưng trước đó bóng chạm tay 1 cầu thủ A1, trọng tài chưa thổi thì cả sân đã vang ầm lên: Me rồi ! Phạt đi trọng tài ơi !

Một quả penalty trực tiếp cho 10B5, thầy Bình cũng nhìn đồng hồ, sau quả penalty này sẽ hết hiệp 1, một trận đấu tưởng dễ dàng lại tỏ ra bế tắc, chiến thuật thằng Thọ đề ra phá sản ngay trong trứng với lối đá tổng lực tấn công tổng lực phòng thủ của đội bạn.

- Để tao đá cho ! Thằng Duy đứng trước quả bóng và nói với hắn.

- Mày nhường tao trái này đi.

- Ờ, vậy thì mày đá đi.

- Lâm lại đây ! Đá trái này hộ tui nhé !

Cả lớp nháo nhào lên, tiếng thằng Tú ngoài sân: Phương đá đi, Lâm nó đá không được đâu!

Cả đội ngỡ ngàng, vì đây là cơ hội cuối cùng của hiệp 1, tuy nhiên hắn vẫn thản nhiên:

- Hãy tin Phương và tin Lâm 1 lần nữa vậy nhé !

Cả lớp thở dài, đành vậy, có gì hiệp 2 sẽ làm lại, chứ biết chắc trái này đá không vào rồi, hắn nói nhỏ với Lâm: Cứ dứt điểm như mình tập với nhau, tự tin lên nha Lâm.

Thầy Bình thổi còi báo hiệu thực hiện quả đá phạt, Lâm chạy đà sút bóng thẳng về gốc trên cung thành ngược hướng phán đoán của thủ môn đội bạn 1-0 cho B5. Tiếng chai đập ngoài sân cùng tiếng hò reo của tập thể lớp, hiệp 1 kết thúc và lớp hắn đang dẫn trước.

Giờ giải lao, hắn ngồi kế bên Lâm:

- Cú đá hồi nãy quá đỉnh, chết gốc cao cung thành, thủ môn đoán đúng cũng phải nhặt bóng.

- Ờ mà lỡ khi nãy thực hiện thất bại rồi sao ?

- Thì thôi chứ có sao đâu Lâm lo.

- Nhưng nếu trận này mà hòa hoặc thua thì tui sẽ trở thành tội đồ, công không được thủ cũng không xong.

- Mà Lâm đã ghi bàn rồi đó thôi, đừng nghĩ quá nhiều như vậy, mình chơi bóng đá bằng chân và bằng cả trái tim nữa, … Trái tim tui mắc bảo Lâm sẽ thi đấu tốt và ghi bàn và đã nó đã đúng.

- Sến diêm dúa vậy pa ? Thằng Thọ xuất hiện kế bên chỗ hắn và Lâm ngồi.

Tui ủng hộ Lâm, lần đầu tiên ra sân ai mà không vậy? Thằng Thọ vỗ vai Lâm, rồi mấy đứa trong đội cũng đến động viên như thế, hắn tin là hắn đã đúng, ai cũng cần có 1 cơ hội để thể hiện, hắn nhìn về phía A1 , Hương đang cười nói với lũ con trai bên đó, hắn có chút ghen tị, phải chi hắn học A1 nhỉ, suy nghĩ của hắn bị gián đoạn khi thầy Bình ra hiệu hiệp thi đấu thứ 2 bắt đầu.

Lớp hắn sẽ có sự thay đổi người lẫn chiến thuật, Tú sẽ vào sân thay cho Lâm, và sẽ đá vị trí của Thọ, trong khi đó Thọ sẽ đá vị trí hộ công ngay sau lưng của Duy và hắn, … Hắn sẽ không phải lo thu hồi bóng cũng như phải chạy lên chạy xuống như hiệp một nữa, đội A1 giao bóng và triển khai tấn công ngay sau khi thầy Bình thổi còi báo hiệu trận đấu bắt đầu, tuy nhiên về cách chơi thì không khác gì hiệp 1, Khanh Trâu nhanh chóng cắt đứt màn tấn công của đội bạn bằng 1 cứ soạt bóng điệu nghệ, bóng được chuyển đến chân của hắn, khác mọi khi , hắn không di chuyển bóng về phía cầu thủ đội bạn để trình diễn khả năng đi bóng mà bức tốc nhanh theo phía đường biên của sân rồi tạt vào phía trong, bóng đến chân Duy Kute ngay trước khung thành, 1 cú đệm bóng nhẹ…

Vàoooooooo ! Tỷ số là 2-0 cho B5.

Thằng Duy đưa tay chống lên khung thành của đội bạn bắt chước pha ăn mừng của đứa con thần gió Henry, trong tiếng cỗ vũ hò hét của các bạn trong lớp. Bên kia cổ động viên A1 vẫn reo vang khẩu hiệu A1-CỐ LÊN. Trên sân, lối chơi của A1 càng đá càng rối, cứ xong lên tìm bàn gỡ, trong khi đội của hắn thì tổ chức phòng ngự rất rõ ràng, giờ thì Duy ra nghỉ Cường Nấm Rơm sẽ vào sân, chỉ còn mỗi hắn ở phía trên cùng. Điều thú vị là Cường Nấm Rơm tuy nhỏ con nhưng lại quan sát ,di chuyển và thu hồi bóng tốt không kém gì thằng Đăng Bò, chỉ mỗi việc dứt điểm quá tệ và chuyền bóng thiếu chính xác nên thường làm thủ môn và hậu vệ, B5 tăng người phòng thủ để đảm bảo chiến thắng đó là suy nghĩ của đội bạn, nhưng ngược lại. Cả đội lớp B5 chỉ còn 1 tiền đạo thì bóng chỉ tập trung mỗi cho hắn, trong khi cổ động viên còn chưa hết hưng phấn vì pha nâng tỷ số lên 2-0 thì trong vòng 5 phút thủ môn A1 phải 2 lần vào lưới nhặt bóng bởi chính hắn. Chỉ sau pha đoạt bóng thành công, bóng được chuyền ngay cho hắn, một cú sút xa thành bàn và một màng biểu diễn qua mặt 3 cầu thủ và thủ môn của đội bạn đã chứng minh hắn nguy hiểm thế nào. Ở ngoài xa, thầy Sinh Tuấn cũng đang quan sát trận thi đấu này, hắn ăn mừng bàn thắng theo cách của KaKa giơ 2 tay lên bầu trời trong tiếng reo hò của các bạn trong lớp.

Gần về cuối trận, hắn ghi thêm 1 bàn thắng nữa bằng pha bay người đánh đầu ấn định tỷ số 5-0 cho trận đấu. Cổ động viên gọi tên hắn, cả lớp vỡ òa trong niềm vui chiến thắng, dù thu trận cổ động viên 10A1 đã hết sức chuyên nghiệp khi cả lớp đồng vỗ tay chúc mừng chiến thắng của đội hắn, hắn lại nhận ra 1 điều rằng do mình học kém nên mặc cảm rồi ghét lớp người ta, chứ các bạn ấy cũng rất tuyệt. Hắn nhìn về phía Hương, hắn phát hiện Hương cũng đang nhìn hắn, Hương cười với hắn, trời ơi, chạy nãy giờ trên sân bao nhiêu mệt nhọc biến mất sau nụ cười đó, hắn không kịp nhìn thêm lâu, bởi cả lớp hắn đã quay quanh hắn kéo hắn ra ngoài bên ngoài ăn mừng như một người hùng, mọi thứ tốt đẹp đã trở lại với hắn, hắn nghĩ như thế rồi hòa vào tiếng reo hò cùng các bạn.

(Còn tiếp)

Nhận xét