Những năm tháng vội vàng

Một giảng viên tâm lý học đã bắt mạch và kê toa cho chứng bệnh mà hầu hết những người trẻ  đều mắc phải và lời khuyên ấy thật sự là rất tốt cho tinh thần của những người đang cảm thấy mất phương hướng như tôi bây giờ, cô nói: “Bọn người trẻ các cô các cậu cứ vội vội vàng vàng, lúc nào cũng muốn mình nổi bật, lúc nào cũng muốn thành công nhưng lại chưa bao giờ nghiêm túc ngồi viết một bản kế hoạch chi tiết cho cuộc đời mình cả, để trưởng thành là cả một quá trình và không thể vội vàng gộp chung những vấn đề khác nhau để giải quyết nó ở cùng một thời điểm được mà phải có từng giai đoạn, thành công hay thất bại của một đời người không phụ thuộc vào thước đo của xã hội mà nó phụ thuộc vào định nghĩa về hạnh phúc của từng người khác nhau nên thay vì áp đặt thành công của người khác lên cuộc đời mình thì hãy đi tìm xem cuộc đời mình cần điều gì nhất, điều mà mình cảm thấy hạnh phúc."



Và tôi mắc phải căn bệnh ấy, Tôi đã gom rất nhiều vấn đề và giải quyết chúng cùng với nhau trong cùng một thời điểm và tôi gọi nó là con đường tắt. Sau 4 năm của những buổi sáng đi làm chiều tối đi học văn hóa, khuya tý nữa thì học anh văn, vi tính, ngày chủ nhật cũng đến trường, rãnh rỗi thì đọc sách, viết blog, chơi game và thỉnh thoảng là hẹn hò với một cô nào đó,… rất nhiều việc đã làm trong suốt thời gian 4 năm vội vàng ấy, có nhiều chuyện đã làm được nhưng cũng có nhiều chuyện dù cố gắng nhưng cuối cùng làm mãi cũng không xong, trải qua nhiều thất bại trong cuộc đời tôi đã biết cách tự động viên mình đứng dậy, tự mình sửa sai và tự mình bước đi về phía trước.

Và vì mỗi người được sinh ra, giáo dục và trưởng thành ở những môi trường khác nhau nên lớn lên cũng sẽ có nhiều điểm khác nhau trong suy nghĩ và hành động, từ những sự khác biệt đó hạnh phúc cũng được định nghĩa khác nhau ở từng thời điểm của từng giai đoạn và của từng người khác nhau  có những lúc cao điểm khi mà công việc thì dồn dập, thi cử thì liên tục rồi các dự án mà tôi tham gia đều ở giai đoạn nước rút, ở thời điểm ấy hạnh phúc đối với tôi là được về nhà ngủ đủ giấc tức là không phải mở đèn ngồi làm việc hay học bài sau 11 giờ đêm, có một khoảng thời gian khác hạnh phúc của tôi là những buổi chiều thứ bảy ở Tân An- nơi mà lần đầu tiên trong đời có ngọn nến sinh nhật của tôi được thắp lên bởi một người khác, có một khoảng thời gian khác nữa hạnh phúc của tôi là việc có ai đó nhớ đến mình mỗi ngày, có ai đó quan tâm nhắn cho một vài tin nhắn thương nhớ, và cũng có một khoảng thời gian khác nữa hạnh phúc chính là được nhìn thấy cô bạn cùng lớp mỉm cười với mình, ôi cha ơi, viết đến đây thấy toàn gái với gái, có một khoảng thời gian đi làm xa nhà hạnh phúc với tôi đơn giản là về nhà ăn cơm với gia đình, hạnh phúc với số tiền đầu tiên mình kiếm được trong đời, chiếc điện thoại đầu tiên mua được, chiếc xe máy đầu tiên, cái điện thoại Smart phone đầu tiên và những chuyến đi công tác xa nhà đầu tiên.
Rồi hạnh phúc cũng có lúc đi hoang, tức là nó không đủ để cho trái tim tôi ấm áp, có những lúc cô đơn một mình, cứ chạy xe chầm chậm dưới cơn mưa chiều thứ bảy, muốn mưa cuốn trôi hết bao muộn phiền trong lòng, lần đầu tiên tôi khóc vì một người con gái – giọt nước mắt hòa vào mưa, tôi tiễn tình yêu đầu tiên của mình về trong ký ức. Và cũng vì hạnh phúc chẳng có nhiều nên những chiều nên những chiều cô đơn những chiều một mình cùng với màn hình máy tính, những blog buồn ảo não hòa cùng những giai điệu những ca từ trong các ca khúc dành cho kẻ cô đơn của Phạm Hồng Phước của một kẻ thất tình hoài không biết chán như Hamlet tạo thành một không gian buồn mang đủ vào đó cảm giác bi quan về thế giới của một người trẻ.

Và giờ thông thả rồi, không còn phải đến lớp mỗi đêm hay cả ngày chủ nhật,cuối cùng việc học cũng hoàn tất, nhưng cũng có nhiều việc  thì lại chẳng đi được tới đâu, trong khi Ngày tháng trôi qua thật nhanh, thoáng một cái mà một phần ba cuộc đời đã trôi đi mất, cuộc sống là một quá trình trải nghiệm dài nhưng lại vô cùng ngắn ngủi chỉ thoáng một chốc một đứa trẻ trở thành một người trưởng thành và thoáng thêm một chốc nữa thì đã trở thành một ông lão đứng lặng nhìn cuộc đời của mình đã trôi về những ngày cuối nên sống thế nào để tuổi thanh xuân mình không trôi qua trong tẻ nhạt và buồn chán hay sống như thế nào để trước khi nhắm mắt lìa xa thế giới này không còn điều phải hối tiếc và điều gì quan trọng nhất với mình trong cuộc sống này? tôi không biết, thật sự tôi không biết mình sẽ làm gì cho những năm tiếp theo của cuộc đời để không tẻ nhạt, để không nhàm chán và để không hối tiếc, đi học tiếp nối dài những ngày tháng vừa học vừa làm hay là tận hưởng thời gian rảnh rỗi này để theo đuổi các sở thích của mình trước khi lập gia đình, hay là tìm một cô gái và yêu cô ấy hết cả nữa tuổi thanh xuân còn lại trước khi có một đám cưới nhỏ giữa 2 người. Có người chọn hạnh phúc là chuyến đi xa, có người chọn hạnh phúc là ngôi nhà mà mình thức dậy mỗi ngày, có người muốn mình vươn đến đỉnh cao của cuộc sống, công danh và địa vị và xem đó là thước đo của hạnh phúc, còn tôi thì vẫn loay hoay kiếm tìm cho mình những cái đích đến khác của cuộc sống, tôi nghĩ nếu tìm được cái đích đến ấy và cố gắng hoàn thành nó là một quá trình của hạnh phúc.

Giữa cuộc sống có muôn vàn thứ để làm để lo nghĩ mà thời gian thì lại không cho phép mọi thứ trong suy nghĩ ấy trở thành hiện thực, công thức giữa thời gian, con người và hạnh phúc là một bài toán khó  nhưng việc khó ấy hãy để những nhà triết gia họ giải quyết, còn chúng ta ai cũng sẽ có những vấn đề của riêng mình hãy giải quyết vấn đề ấy trước khi các nhà triết gia họ cho chúng ta một công thức tổng quát về hạnh phúc.
25.06.2015
Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét