Ký ức tuổi học trò (Phần 27)

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ


Người viết: Lâm Mắt Kiếng


Phần 27: TỎ TÌNH



-          Không đá nữa.

-          Cái gì !

Tụi con gái khiến thằng Cường, hắn và cả bọn con trai muốn điên đầu khi quyết định dừng trận đấu vì lý do mệt, thuyết phục kiểu gì tụi con gái cũng quyết định không đá tiếp mà đòi về, trận đấu bị dừng, buổi tập luyện kết thúc bọn con gái đi về hết để lại hắn và tụi con trai nằm dài trên sân.

-          Kiểu này thì làm sao mà vô địch nổi ! (Cường)

-          Loại ngay trận đấu đầu tiên là điều chắc chắn, ngay cả luật các nàng còn không nắm thì đá đấm kiểu gì (Thọ)

-          Tụi bây lo chi xa vậy ngày mai vác cái mo đeo đi học kìa, cái tin đội bóng nam lớp mình thua 2-0 sẽ được hội bà tám kể khắp trường làm tao sống nổi (Hắn)

-          Chịu trận thôi chứ biết sao giờ ! (Thọ)

-          Tất cả là do mày đó, ghẹo đám chằng đó làm chi. Trời ơi. Hắn nói với cái giọng yếu xìu và mệt mỏi , kiểu gì ngày mai đi học cũng sẽ bị mấy đứa trong khối trêu ghẹo, nhỏ Hương mà biết tin này thì coi như là hắn thêm phần mất mặt vì đàn ông con trai lại đi hơn thua với một đám con gái. Cả bọn không ai nói thêm gì nữa dọn dẹp sân bóng rồi ra về, hắn gọi điện thoại cho nhỏ Hương xem nhỏ tan học thêm chưa hắn qua rước, từ lúc lên 11 hễ là hắn có học buổi chiều là hắn tranh thủ rước nhỏ Hương học thêm cùng luôn và hôm nay cũng không là ngoại lệ. Nhỏ Hương đợi hắn ở đầu đường, lúc nào nhỏ cũng nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy hắn:

-          Nay Phương đi tập bóng đúng không, vui không ?

Hắn hơi bị khựng trước câu hỏi của Hương, có vui chút nào đâu bị đánh vô mặt rồi còn bị làm nhục … nhưng mà kể cho nhỏ Hương nghe thì mất mặt thế nào đó, nói sao cho nhỏ vui mà mình không phải nói dối nhỉ, hắn suy nghĩ và lặng một hồi lâu và giật mình trước câu hỏi của nhỏ Hương:

-          Có chuyện gì không vui hay sao mà Phương suy tư vậy !

-          Không có gì đâu Hương, Phương đang nhớ chuyện ở sân banh khi nảy !

-          Ở sân banh có chuyện gì à kể cho Hương nghe với !

Hắn quay lại phía sau nhìn thấy ánh mắt to tròn của nhỏ Hương khiến tim hắn bổng nhiên đập mạnh thình thịch, hắn quay mặt trở lên và giấu cái vẻ bối rối mỗi khi nhìn vào đôi mắt Hương:

-          À thì mấy bạn nữ chơi bóng không được tốt nên Phương cũng hơi lo.

-          Mấy bạn ấy sẽ chơi tốt thôi vì có Phương chỉ cho các bạn đó mà.

-          Hương tin Phương có thể giúp các bạn nữ lớp mình chơi tốt à.

-          Tin chứ vì Phương chơi bóng rất giỏi.

Nhỏ Hương vừa nói vừa cười tươi như hoa bưởi trong khi hắn lại bối rối mỗi khi quay mặt lại phía sau lần này thì hắn đâm xe thẳng vào bờ rào bên đường khiến xe ngã cái đùng. Hắn hoảng hốt quay lại phía sau đỡ nhỏ Hương đứng dậy:

-          Hương có sao không ? Có bị trầy ở đâu không ! Phương không có cố ý, Hương có sao không ?

Nhỏ Hương vẫn tít mắt trả lời hắn : Hương không sao đâu, trầy tí xíu thôi, may là lủi vào hàng rào nhà người ta chứ lủi mương là tiêu rồi, Hương không biết bơi đâu đó.

Hắn đỡ chiếc xe đứng dậy rồi gải gải cái đầu: Yên tâm Phương biết bơi, Phương sẽ cứu Hương , lúc nào Hương gặp nguy hiểm Phương cũng sẽ xuất hiện.

-          Thiệt không đó.

-          Thiệt 100 phần trăm luôn.

-          Vậy thì Hương sẽ làm phiền Phương dài dài luôn.

-          Rất hân hạnh được phục vụ quý cô.

Hắn vừa nói vừa leo lên chiếc xe và tiếp tục đèo nhỏ Hương đi về, gió nhẹ đưa mùi hoa sứ thoảng bay trong gió , trên kia trăng treo lủng lẳng trên đầu, sau lưng hắn là nhỏ Hương đang cười cười nói nói, hắn thấy mình là người hạnh phúc, thì ra cảm giác khi yêu là như vậy, không cần phải nói và làm gì chỉ được ở bên cạnh nhau là đã cảm thấy một bầu trời hạnh phúc.

-          Tụi mình như thế này có phải là yêu nhau không Hương nhỉ.

Nhỏ Hương bổng im lặng trước câu hỏi của hắn, nhỏ có vẻ suy tư lắm, “Bộ khó trả lời lắm hả” hắn tiếp tục hỏi nhỏ, nhỏ bẻn lẻn trả lời nhỏ xíu: Thì Hương cũng đâu biết đâu !

-          Phương nghỉ là tụi mình đang yêu nhau đó !

-          Sao Phương lại nghỉ như vậy, tụi mình còn nhỏ sao gọi là yêu được.

-          Chỉ có khi người ta yêu nhau mới quan tâm nhau nhiều như hai đứa mình vậy , cùng làm bài chung nè, cùng đi học chung nè, ngày nào cũng dành hàng giờ để nói chuyện với nhau nữa y chan trong phim You Are The Apple Of My Eye vậy đó.

-          Nhưng họ cũng có khẳng định đó là yêu đâu.

-          Họ yêu nhau nhưng không nhìn nhận để rồi mất nhau đó, Phương không muốn hai đứa mình vậy đâu.

-          Chứ Phương muốn thế nào, tự dưng Phương làm Hương bối rối ghê lắm luôn đó.
-          Thì tụi mình là gì đó đặc biệt của nhau  đi, Phương muốn vậy đó.

-          Đặc biệt thế nào Phương.

-          Thì là… tụi mình cặp bồ với nhau đó.

-          Cặp bồ với nhau là đặc biệt với nhau à, vậy khi cặp bộ có khác gì với mình hiện tại không !

-          Không, tất cả điều giống y chan như vầy.

-          Vậy thì tại sao mình phải cặp bồ với nhau khi không có điều gì thay đổi hết.

-          Vì Phương muốn … muốn mình là một điều đặc biệt với Hương, muốn Hương chỉ quan tâm mỗi mình muốn Hương lúc nào cũng nhớ đến Phương và Phương muốn cả thế giới này biết là Phương thích Hương nhiều thế nào.

-          Thích nhiều cỡ nào nè !

-          Cỡ mặt trăng thôi.

-          Xạo

-          Thật mà. Làm bạn gái Phương nghen.

-          Mặt trăng giờ chỉ nhỏ xíu cở trái dưa hấu thôi, Vậy là Phương thích Hương chỉ cở trái dưa hấu thôi hả, ít xịt vậy ai thèm làm bồ của bạn Phương.

-          Thôi mà Phương nói đùa đó to cở mặt trăng chịu không !

-          Ai mà tỏ tình như Phương không có lãng mạn gì hết.

-          Đợi Phương tý xíu. Nói xong hắn ba chân bốn cẳng mở hết tốc độ “chân” đạp thần tốc về phía trước mà không nói thêm gì, còn nhỏ Hương thì không hiểu hắn đang nghỉ gì mà chạy như ma rượt.

-          Phương ơi từ từ đạp thôi, lãng mạn kiểu gì kỳ vậy !

-          Hương ngồi im đi, đợi Phương một xíu sắp tới rồi. Hắn băng băng chạy và dừng lại ở trước con hẻm vào nhà thằng Thọ.

-          Hương đợi Phương một tý nhé !

Nói rồi hắn chạy thẳng từ ngoài đường vào bờ rào nhà thằng Thọ thì ra việc lãng mạn mà hắn làm là bẻ trụi mấy cây hoa hồng trong trước nhà thằng Thọ trồng, nhỏ Hương đứng cùng chiếc xe mà không biết hắn định làm điều gì, 5 phút sau hắn xuất hiện cùng với 1 đóa hoa hồng màu đỏ, hắn gói cẩn thận trong một trang giấy tập và xuất hiện trước mặt Hương.

-          Tặng Hương, làm bạn gái của Phương nhé !

Nhỏ Hương đỏ mặt trước đóa hoa của hắn, nhỏ tay ra đón nhận đóa hoa mà hắn tặng, khẽ gật đầu, khỏi cần phải nói chỉ một cái gật đầu của nhỏ Hương thì hắn hạnh phúc biết chừng nào, có lẽ sẽ là trọn vẹn và vui vẻ hơn nữa nếu như mấy con chó nhà thằng Thọ không sủa um xùm, hắn vội leo lên xe và nói: Mời quý cô lên xe, tối lắm rồi, về nhà kẻo trễ. Nhỏ Hương cũng đang rất vui nên không để ý rằng hắn đang cố ý chạy nhanh lên một tý để tránh bị phát hiện vụ tàn sát mấy cây hoa nhà thằng bạn thân của mình. Hắn đưa nhỏ Hương về đến tận nhà, cũng như mọi hôm bác Sơn thấy hắn là lại réo gọi, bảo hắn vào nhà chơi nhưng hắn  lúc nào cũng từ chối vì lý do trời tối phải về nhà, thật ra thì không hẳn vì trời tối mà vì từ lúc hắn và Hương là một cặp với nhau hắn tự dưng cảm thấy ngại ngùng mỗi lần đến nhà Hương. Hắn nghỉ đó là bệnh của người đang yêu rồi chào tạm biệt bác Sơn và nhỏ Hương rồi chạy ra về , vừa chạy xe hắn vừa huýt sáo, trong hắn có cảm giác lâng lâng hạnh phúc thế nào ấy, thật ra thì lâu nay hắn với nhỏ Hương cũng là một đôi với nhau rồi đó thôi, chỉ là do hai đứa chưa có xác nhận chính thức với nhau , nói gì thì nói đường đường chính chính như thế này thì an tâm hơn đúng không, hắn vui đến quên luôn tay hắn bị rướm ít máu vì bị gai hoa hồng đâm khi nảy , hắn suy nghĩ từ ngày mai hắn sẽ gọi Hương là gì đây, gọi là em thì có bị kỳ không, hai đứa bằng tuổi nhau mà, nhưng khi yêu nhau phải gọi như thế chứ, hắn cứ nghĩ tới nghĩ luôn rồi quyết định cứ gọi như cũ, màu mè quá thì lũ bạn của hắn sẽ ghẹo chọc hắn cho mà xem. Hắn về đến nhà, tắm rửa ăn uống xong là leo lên bàn làm bài, hắn không muốn ai đó nói hắn và nhỏ Hương là đôi đũa lệch và vì lý do ấy hắn cảm thấy mình trở nên mạnh mẻ và thông minh đến lạ thường.

(Còn tiếp)

Nhận xét