Yêu thương không trọn

TRUYỆN: YÊU THƯƠNG KHÔNG TRỌN

Người viết: Lâm Mắt Kiếng


Định mệnh luôn sắp xếp con đường bạn sẽ đi, dù muốn hay không đi nữa bạn cũng sẽ luôn gặp 3 người trong cuộc đời, người bạn yêu nhất, người yêu bạn nhất và người xuất hiện bên bạn đúng lúc nhất, rồi sẽ có lúc bạn phải quyết định chọn một trong cả 3 ai là người bạn muốn bên cạnh mình cho đến cuối cuộc đời.
Phần 1: CUỘC GẶP GỠ TÌNH CỜ

Chiều mưa, tôi dừng vội xe ở một trạm xe buýt , thế nào mà mới tháng tư mà mưa vội vả như mùa mưa đã đến vậy, … Tôi bắt gặp một cô gái cũng đang ngồi dưới mái hiên trạm xe buýt … dường như cô ấy đang chờ xe thì phải, thôi kệ , mặc áo mưa rồi về cho lẹ, nghĩ thế rồi tôi mở cái giỏ xách lấy cái áo mưa , vừa cho cái áo mưa vào cổ tôi chợt nhớ ra mình đã gặp cô gái ấy ở đâu rồi, ánh mắt buồn và khuôn mặt tròn tròn này, … chắc chắn đã bắt gặp ở đâu đó ít nhất một lần. Tôi cố lục lại trí nhớ trong khi vẫn đang loay hoay với cái áo mưa,…  Chật,… lại quên mất cái áo mưa cặp , tôi mua hồi mùa mưa năm ngoái,… lúc còn quen với Phương, làm sao mà mặc 1 cái áo mưa dành cho 2 người được, tôi lại loay hoay tháo cái áo mưa ra. Cô gái ở trạm xe buýt nhìn tôi cười,… cô ấy cười điều gì nhỉ, bộ dạng tôi trong buồn cười lắm sao, …  tháo cái áo mưa cho vào trong giỏ, tôi xoay qua nhìn cô gái ấy, đúng rồi, chắc chắn tôi đã gặp cô gái đó ở đâu đó, nhưng thôi nghĩ hoài cũng không biết là ai, tôi ngồi lên băng ghế chờ xe buýt, đành chờ mưa tạnh vậy …

Không phải là tôi sợ mưa, tôi vẫn thường dầm mưa như trẻ con vậy đấy nhưng hôm nay tôi đang ôm một đóng chứng từ của công ty nếu mắc mưa thì tiêu tùng hết số hóa đơn và hợp đồng mà đối tác vừa ký, khi ấy thì tôi sẽ khó sống với ông sếp vừa già vừa hay lãi nhãi,… Ngồi dưới hiên xe buýt nhìn mưa rơi và mọi người đang vội vã đi dưới mưa tự dưng trong tôi có một cảm giác nhẹ nhỏm kỳ lạ, bao nhiêu bực mình khó chịu ở công ty tự dưng tan biến hết,… cảm giác thế này thật dễ chịu.

Lâu lâu tôi lại liếc mắt lén nhìn trộm cô gái có khuôn mặt tròn tròn và có đôi mắt buồn buồn đó, tôi chẳng nhớ nổi là tôi đã gặp cô ta ở đâu và khi nào nữa, nhưng có cảm giác quen thuộc lắm,… “Gái đẹp nào mà mày chẳng quen” tôi mỉm cười khi nhớ đến lời thằng bạn thân của mình,… không phải tự dưng mà nó lại nói với tôi như vậy, từ lúc chia tay tình yêu đầu tiên của cuộc đời mình tôi đã có khoảng 3 cuộc tình chính thức sau đó, mỗi năm lại đón sinh nhật với người yêu mới, đúng là thật bá đạo, nhưng đâu phải là tôi muốn vậy, chỉ là do dòng đời xô đẩy,… biện hộ cho mình như thế thôi, chứ thật ra là tôi chưa quên người yêu đầu tiên, tôi luôn khẳng định tôi yêu cô ấy nhiều hơn tất cả ai hết mà trong tất cả ai hết gia đình tôi là ngoại lệ, tôi yêu cô ấy như yêu một thành viên trong gia đình mình vậy,… và thời gian trôi, những cô bạn gái sau này cũng hiểu được điều đó và ghép tôi cái tội không yêu thật lòng, không quen ai quá được 1 năm thế mới có chuyện mỗi năm tôi lại đón sinh nhật với một người ấy chứ.

Cô gái ấy cũng hay nhìn trộm tôi, tôi thấy đó vì đôi lần ánh mắt lại chạm nhau một cách bối rối rồi quay mặt đi nhanh như thể là mình “vô tội” vậy, có thể cô ấy cũng để ý tôi, tôi nghỉ thế nên bắt chuyện làm quen, hỏi ra mới biết cô ấy học cùng trường Đại học với tôi lại cùng khoa nữa đấy chứ, hèn chi không quen nhau làm sao được, …vậy là đồng môn, còn ngại gì nữa, tôi huyên thuyên với cô ấy đủ thứ từ hồi Đại học, từ chuyện tôi tôi tham gia công tác Đoàn, đến chuyện tôi đi mùa hè xanh rồi chuyện lúc mới đi làm, tự dưng tôi cảm thấy lâu rồi tôi chưa từng nói nhiều như vậy, mà lại nói nhiều với một người lạ mới gặp, … Cô ấy cười với kiểu vừa nói vừa pha trò của tôi, nói về khoản làm con gái vui tôi có thể viết thành 1 cuốn sách gọi là Đại cương tán gái như kiểu mà sinh viên năm nhất phải học Toán đại cương vậy. Cô ấy bật mí là cô ấy biết tôi từ hồi Đại học cũng theo cái kiểu hài hước không kém gì tôi, cô ấy gọi tôi là anh chàng gầy nhôm với điệu múa kỳ lạ, … lần văn nghệ nào cô cũng thấy tôi xuất hiện trên sân khấu với vai trò là MC hết,… Ấy chà ngày xưa mình nổi tiếng vậy mà mình không biết, mà ngày xưa lúc học Đại học thời gian ấy làm gì có thời gian để ý mình nổi tiếng hay không, lúc ấy tôi chỉ dành thời gian rảnh rỗi để chở Vân cô gái mà tôi yêu đi đâu đó, nhắc lại thì tôi và Vân cũng yêu nhau được 7 năm chứ ít ỏi gì,… Chỉ mỗi chuyện gia đình tôi không chấp nhận cho tôi vào Công Giáo thế là tôi và Vân chia tay,… Năm rồi Vân lấy chồng và chuyển sang Mỹ định cư , tôi có đến dự đám cưới của Vân, làm sao mà không đến dự đám cưới người con gái mình yêu thương nhất được, hôm ấy uống nhiều đến mức khi Phương đưa tôi về tôi toàn gọi tên Vân, thế là tôi và Phương chia tay và tôi độc thân từ đó đến giờ,…

Nói chuyện với cô ấy làm tôi có cảm giác như đang nói chuyện với Vân vậy, vẫn là những lời nói nhẹ nhàng  vẫn là ánh mắt tưởng chừng luôn che giống một nổi buồn to tác bổng biết cười theo đôi môi và gò má,… Từ chỗ nhìn lén tôi quay sang nhìn trực tiếp cô ấy, theo quan sát kỹ càng, tôi khẳng định với mình là cô ấy còn độc thân giống tôi vì cô ấy không hề mang nhẫn cưới với lại cách ăn mặc của ấy mang nặng phong cách trẻ trung càng làm tôi cũng cố thêm lập trường của mình. Ông trời chắc chắn là đang sắp xếp cho 1 gã lông bông không đàng hoàng như tôi có một cuộc hẹn hò mới  ở tuổi 28 , tôi lại cười cười với cái suy nghĩ xa xăm và không đàng hoàng của mình, thế nào vừa gặp mà đã nghĩ đến chuyện yêu nhau và hẹn hò,… bất chợt cô ấy nhấn giọng làm tôi giật mình. Nảy giờ tôi toàn nghỉ chuyện trên mây có nghe cô ấy nói gì đâu nhưng tôi vẫn cười tươi như hoa bưởi và gật đầu làm ra vẻ hiểu lắm.

PHẦN 2: HAI NGƯỜI CON GÁI TRONG KÝ ỨC MƯA !

Tôi đề nghị được đưa cô về nhà, vì trời càng lúc mưa càng nặng hạt thêm và cũng chẳng thấy chiếc xe buýt nào chạy cả,…  cô cảm ơn tôi nhưng lại từ chối vì cô sợ làm phiền đến tôi. Làm phiền thế nào được , tôi tự nguyện như thế mà, tôi lôi ngay cái áo mưa trong cặp mình cái áo mưa chỉ dành cho 2 người, tôi giải thích mãi cô ấy cũng chịu lên xe,… cái nón bảo hiểm và cái áo mưa mà Phương mua cho tôi để trong cóp xe cả năm rồi lại mới có dịp sử dụng. Cái cảm giác cùng chạy xe dưới mưa có 1 người ở phía sau thật dễ chịu , tôi lại nhớ đến Vân , thật vô lý, áo mưa này là của Phương mua tặng, tôi cũng chưa từng chở Vân đi trên chiếc xe tay ga như vầy bao giờ... thế mà tôi lại nhớ một người mà bây giờ đã cách tôi nữa vòng trái đất. Còn về cô gái ngồi ở phía sau xe của tôi thì dường như mưa đã biến cô ấy thành một người khác, cô ấy im lặng đến lạ thường, chỉ trả lời ngắn ngủi mang tính xã giao như “Dạ, Em hiểu,…” và tôi cũng không muốn làm phiền cái suy nghĩ đang buồn tơi tả của cô ấy dưới cơn mưa chiều nữa,… Ai mà không mang theo những kỷ niệm buồn trong người và mỗi khi gặp mưa thì lại đem ra để buồn thê thảm,… Chật ! Cái thành phố này có rộng lắm đâu mà lại để lạc mất nhau …

Những năm trung học tươi đẹp, đã được tôi tô thêm vào đó vô vàng kỷ niệm về mối tình đầu, về cô bạn học cùng trường có ánh mắt u buồn và hay nhìn xa xăm, may mắn hơn cái đám bạn thân thiết là mối tình đầu của tôi là mối tình hai chiều và nó kéo dài nhiều năm sau đó, cái thưở học trò yêu nhau với nhiều kỷ niệm mà sau này khi nhớ lại tôi mới hiểu đó những điều tươi đẹp nhất trong bức tranh tình yêu của tôi và Vân, cái cảm giác nhớ nhung nhau kỳ lạ dù là mới gặp nhau ở trường đấy thôi, chỉ muốn gặp nhau , chỉ muốn nhìn nhau, cười với nhau nói vu vơ 3 câu gì đó rồi lại ngại ngùng… Những lá thư ký tên Lâm Mắt Kiếng được gởi điều đặng vào mỗi chiều thứ 5 và nhận được hồi âm ký tên Vân Vui Vẻ vào chiều thứ 7( sau này khi đã là sinh viên Đại học, hai đứa đã gom tất cả lại rồi đóng thành 1 quyển sách đặt tên là Nhật Ký những ngày yêu nhau), từ ánh mắt ngại ngùng khi nhìn vào mắt nhau, từ cái mắc cở muốn trốn ngay lập tức khi phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, từ những món quà nho nhỏ tự tay làm để tặng nhau … tôi và Vân chính thức trở thành một đôi của nhau.

Đã là 1 đôi của nhau thì phải khác trước đúng không, tôi nghỉ vậy và luôn thức dậy sớm để đón Vân đi học, luôn có nhiều lý do được tôi bịa ra để được thường xuyên xuất hiện cùng Vân, như là hai lớp hợp tác với nhau tổ chức một trận đá bóng giao hữu, cùng chuẩn bị cho kế hoạch cho các tiết mục ngoài giờ của Khối, tập văn nghệ cùng nhau, đi học thêm với lớp A nâng cao trình của mình,… Nhiều lý do nhưng mục đích chính cũng là được gặp Vân thôi… Trước lúc gặp Vân tôi đã là 1 cán bộ Đoàn ưu tú đấy chứ, luôn xuất hiện trong mọi hoạt động của trường tuy nhiên thành tích học tập của tôi lại thuộc nhóm đủ trung bình chứ chưa bao giờ được ngôi lên mức khá, … Tôi phải nổ lực rất nhiều để có thể hoàn thành bài tập trong lớp rồi nâng mình lên tầm khá để đủ sức được ngồi chung lớp học thêm với Vân,…  tôi cố gắng hết mình để chứng minh là mình “rất” xứng đôi với Vân. Những hoạt động của trường không bao giờ thiếu tên tôi và Vân cả,… nếu trên sân khấu có 2 chiếc áo xanh đứng cùng nhau thì đó chắc chắn là tôi và Vân, … Chúng tôi luôn xuất hiện cùng nhau trong vai trò là MC của các hoạt động, diễn viên múa, kịch hay là trong vai trò người quản trò, chuyện tình yêu của chúng tôi ngày đó cũng nổi tiếng lắm đấy, hầu như thầy cô đứng lớp nào cũng biết chuyện chúng tôi yêu nhau,… Câu chuyện tình yêu của chúng tôi đã trở thành 1 hình ảnh đẹp mà thầy cô thường hay nhắc với các bạn khóa sau này: Yêu nhau là cùng nhau tiến bộ… 

Từng cơn mưa cứ rơi rơi cho những kỷ niệm đến rồi đi, cô gái ngồi phía sau tôi vẫn im lặng, thỉnh thoảng cô ấy chỉ đường để tôi không bị lạc hướng rồi lại im lặng. Mưa khiến cô gái ấy buồn giống tôi, phải chăng là cô gái ấy cũng đánh rơi 1 điều gì dưới cơn mưa lạc loài giữ tháng tư này. Dưới cơn mưa chiều hối hả , đường phố bổng thưa vắng lạ thường, thành phố chìm vào cái không gian buồn bã một cách lạ thường, mưa đem những nổi buồn không gọi tên đến mà không chịu đi nên cứ khiến con người ta chìm trong những nổi buồn và dây dứt mãi.

Vân thích mưa, mưa khiến Vân có cảm giác như được trút bỏ mọi ưu tư phiền muộn, và cũng chính vì điều này mà Vân thường bắt tôi đèo lang thang ngoài đường từ lúc mưa mới bắt đầu rơi cho đến khi mưa tạnh hẳn. Nhiều lần Vân bệnh cũng là do cái sở thích kỳ quái ấy, … nhưng Vân thích mưa và tôi cũng muốn được bên Vân như thế mỗi khi mưa dù có bệnh đi nữa thì hai đứa cùng bệnh với nhau , yêu nhau là cùng nhau vượt qua mọi thứ hoặc là cùng nhau chịu đựng mọi thứ. Tốt nghiệp trung học, tôi và Vân học ở hai trường Đại học khác nhau nhưng vẫn kế bên nhau, điều này làm tôi càng thêm cũng cố cái lý luận DUYÊN TRỜI ĐỊNH mà tôi hay ba hoa mỗi lần hẹn hò cùng Vân. Vân là sinh viên trường Đại học Sư phạm còn tôi là sinh viên trường Đại học Khoa học Tự nhiên, hai trường chỉ cách nhau có mấy bước chân nên việc yêu nhau của chúng tôi không bị gián đoạn mà có phần thoáng hơn trước vì ở trên này chúng tôi không phải chịu sự giám sát của bố mẹ,… Suy nghĩ là vậy nhưng tôi với Vân thường xuyên cãi nhau , nhiều hơn lúc ở quê nhiều, suy nghĩ của 1 cô giáo dạy Văn và anh chàng kỹ sư công nghệ thông tin trong tương lai bắt đầu có nhiều khác biệt, tuy nhiên những lúc cãi nhau như thế tôi và Vân thay phiên nhau là người xuống nước để cãi thì cãi nhưng thương vẫn thương.


 Lịch học ở trường Đại học khiến cả hai trở nên bận rộn vì nào là học nhóm ,học tại trường, các hoạt động của mỗi trường khác nhau nên suy nghĩ học trường  gần nhau sẽ có thời gian bên cạnh nhau nhiều hơn trở nên không đúng vì ngoài giờ học hai đứa đều phải đi làm thêm để trang trãi thêm phần nào phụ giúp gia đình. Tuy là có những khó khăn như thế, nhưng trong tình yêu thì điều gì cũng vượt qua được, tôi vẫn tranh thủ những đêm rảnh rỗi ở nhà làm tặng Vân những món quà made in hand , Vân thì khi nào rỗi lại qua dọn phòng dùng tôi,… Chúng tôi có những chiều thứ bảy hẹn hò cùng nhau khi mà hai đứa rảnh rỗi. Tôi hay chở Vân lang thang đâu đó trong thành phố, nhà sách Nguyễn Văn Cừ gần trường 2 đứa cũng là nơi hẹn hò lý tưởng, tôi có thể tìm tài liệu để tham khảo thêm, Vân cũng có thời gian để nghiên cứu thêm sách vở,… Tuy là tìm tài liệu nhưng vẫn ở gần nhau đấy chứ, trong tình yêu thì chỉ cần ngồi cạnh bên nhau là đã thấy một bầu trời hạnh phúc.

Đường về nhà cô gái xa hơn tôi tưởng, cô gái ấy vẫn giữ im một thái độ im lặng khác với lúc ban đầu gặp tôi,… có 1 chiếc xe buýt chạy qua, cô ấy bảo tôi dừng lại để cô ấy về xe buýt được rồi, nhưng ai mà lại làm như vậy, tôi từ chối và tiếp tục chở cô ấy về nhà, cô ấy chỉ luôn miệng nói cảm ơn ngoài ra thì không nói thêm gì nữa,… Mưa cũng dần nhẹ hạt, từ chỗ mưa như trút , giờ chỉ còn loáng thoáng trong gió một ít mưa rào,… Tôi vẫn còn chìm trong cái ký ức về Vân và những ngày mưa dù cái áo giúp tôi che mưa là của 1 người con gái khác, về Phương người con gái tôi quen mà chia tay sau cái hôm đám cưới Vân.

Phương là 1 trong số 3 người con gái tôi quen sau khi chia tay với Vân, Phương lo lắng cho tôi mọi thứ, chăm sóc tôi như là chăm sóc một đứa trẻ từ việc nhắc tôi ăn uống đến việc nhắc tôi mang áo mưa, nhắc mãi không được Phương dự định chuyển sang làm cùng công ty với tôi và cái áo mưa và chiếc nón bảo hiểm trong cóp xe chính là 1 trong những thứ Phương chuẩn bị. Tôi vẫn giấu Phương về Vân về cô gái mà tôi từng yêu như sinh mệnh, dù nhiều lần Phương bắt gặp trong phòng tôi 1 vài tấm ảnh tôi và Vân chụp chung lúc còn quen nhau, tôi bảo em gái họ ở quận Bình Chánh , anh và cô ấy thân nhau như người tình vậy chứ không có gì , Phương chưa bao giờ tỏ thái độ hoài nghi tôi cho đến một hôm Phương bắt gặp ánh mắt buồn thảm thiết của tôi trong đám cưới Vân, không biết trong cơn say tôi đã nói gì với Phương,mà tôi nghĩ chắc là mình lại nhầm lẫn Phương là Vân hay sao ấy. Sáng hôm ấy tôi ngủ dậy trong căn phòng mình mà không hiểu điều gì đã xảy ra tối qua, đầu óc tôi vẫn còn quay vòng vòng, phòng ốc được dọn dẹp gọn gàng giống như mọi khi, mỗi lần Phương đến đều giúp tôi dọn dẹp tất cả như thế riêng lần này 1 mảnh giấy notes được dán trên cái laptop,… có vẻ Phương đã khóc khi viết những dòng chữ đấy khiến chúng trở nên nhòa đi đôi chút : “Em đã chuẩn bị đồ ăn sáng trong tủ lạnh anh đem ra hâm nóng lại rồi dùng, sau này em không qua giúp anh chuẩn bị đồ ăn sáng và dọn dẹp nữa, anh phải  tự lo lắng tốt cho bản thân mình. Hãy để đến khi nào trái tim anh lành lặng rồi hãy đi tìm em”.


Tôi gọi điện , số điện thoại không liên lạc được, chắc Phương giận, tôi xuống bếp mở tủ lạnh cho một ít đồ ăn vào trong bao tử rồi lại ngã đùng trên giường và ngủ tiếp,… Giật mình tỉnh dậy gần 2 giờ chiều tôi mới nhớ là mình còn 1 cái báo cáo chưa làm, ngày mai phải nộp, tôi cuốn mình lên và cắm đầu vào màn hình laptop cho đến tận tối thì mới xong. Tôi gọi điện cho Phương , số điện thoại vẫn không liên lạc được, chắc đang dỗi tôi thay đồ rồi leo lên cái con ngựa trời của mình chạy qua chỗ Phương, lên đến phòng thì cửa khóa, hỏi thăm thì mới biết Phương dọn đi từ hồi chiều, không ai biết Phương đi đâu, tôi cố lục lại trí nhớ của mình, quen Phương gần 1 năm nhưng tôi chưa bao giờ đi ăn cùng với những đứa bạn của Phương cũng chưa lần về thăm nhà Phương nên cũng chẳng biết Phương ở đâu mà tìm giữ biển người bao la thế này. Tôi chạy đến chỗ Phương làm, nhưng người ta cũng từ chối cho tôi thông tin về Phương chỉ mỗi cô đồng nghiệp cho tôi biết là Phương quê ở Bình Dương, tôi mới chợt nhận ra thì ra lâu nay tôi không hề để tâm một điều gì về Phương cả ngay cả tên đầy đủ mà tôi còn không nhớ được… Chỉ mỗi 1 điều mà tôi biết là Phương yêu tôi, chỉ như vậy.

Tôi thở dài, trong suy nghĩ tôi đều toàn hình dáng của phụ nữ hết Vân rồi lại là Phương và giờ sau xe tôi lại là một cô gái khác. Tôi có thể khẳng định với bản thân mình là tôi không hề yêu Phương nhưng luôn có cảm giác tội lỗi mỗi khi nghĩ về Phương rõ ràng tôi không thương Phương nhưng vẫn nói yêu để rồi làm tổn thương người con gái yêu thương mình nhất, tôi nghĩ vậy thôi chứ không biết Phương có yêu tôi nhất hay không… Riêng tôi đến bây giờ Vân vẫn luôn là người con gái mà tôi yêu thương nhất, tuy biết người ta đã có chồng và đang hạnh phúc nhưng tôi vẫn cứ hẹn hò với những kỷ niệm đã qua như thế này mỗi khi có thể,… Có lần người ta cứ tưởng tôi bị tự kỷ khi gọi 2 cốc café cho 1 mình, tuy nhiên đó là cách tôi nhớ đến Vân,… và tìm về mới những kỷ niệm mà tôi không bao giờ được chạm tay vào nữa. Trời dừng mưa và chuyển dần màu của tối, tôi dừng xe xếp cái áo mưa lại, rồi tiếp tục chở cô gái có đôi mắt giống Vân về nhà, cô ấy nói qua cái ngã tư phía trước khoảng 100 met là tới nhà cô ấy. Tôi đề nghị đưa cô vào nhà nhưng cô ấy từ chối và xin được phép đi bộ vào vì sợ tiếng xe máy làm phiền hàng xóm, tôi chào tạm biệt cô ấy và hẹn gặp lại rồi chạy đi, cô ấy cảm ơn rồi vẫy tay chào tôi, tự dưng có 1 cái không khí phấn khởi bao trùm lấy tôi khi nhìn vào nụ cười ấy , tôi chạy đi mà quên mất là chưa hỏi tên và số điện thoại cô ấy, thật là thất trách, nhưng có duyên thì sẽ gặp lại thôi, Sài Gòn này đâu có quá rộng, tôi nghĩ thế rồi phóng xe về phía trước.

PHẦN 3: SÀI GÒN KHÔNG HẸN MÀ GẶP

Trong cuộc sống vốn dĩ có những điều thần kỳ và suy nghĩ Sài Gòn không rộng quá của tôi lại trở nên đúng đắn, tôi bắt gặp cái cô gái mà tôi đưa về hôm mưa tầm mưa tả ở một quán cafe khi đang trò chuyện cùng đối tác. Cô gái nở một nụ cười với tôi và ngồi ở bàn đối diện, dường như cô gái đang chờ một ai đó, đối tác của tôi vẫn đang huyên thuyên về hàng loạt các yêu cầu mà ông muốn công ty chúng tôi cải thiện về phần mềm vừa được bàn giao, thú thật tôi chẳng hứng thú gì về công việc ở phòng kinh doanh, cứ cho tôi ngồi code phần mềm từ sáng đến chiều tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng do Giám đốc trực tiếp chỉ định đổi vị trí công tác, nên tôi phải cố,… tuy Sài Gòn chỗ làm việc rất nhiều tuy nhiên để tìm được một công việc với thu nhập ổn định cho một gã lười như tôi thì cũng không dễ tìm, nên phải ra sức mà làm thôi.

Tôi gật gật cái đầu , rồi đáp lại miễn cưỡng vị đối tác khó tính những câu như: à cháu hiểu rồi, cháu sẽ cải thiện, vâng bác nói rất đúng, … để cho ông vui , chứ thật ra tôi chỉ lưu tâm đến cô gái ngồi ở bàn đối diện, vẫn ánh mắt buồn rười rượi, và thỉnh thoảng là một cái thở dài khi nhìn vào màng hình điện thoại. Khoảng nữa tiếng sau đó, có một người thanh niên chừng tuổi tôi hướng đến chỗ cô gái, dường như anh ta là người cô gái ấy đợi…

Vị đối tác của tôi vẫn say xưa với hàng loạt khuyết điểm từ phần mềm đang chạy thử, mấu chốt vấn đề chỉ ở chỗ nhân viên ông ấy đã mô tả sai công việc cần phần mềm thực hiện dẫn đến code sai , nhưng ông ta là khách hàng tôi không thể nào mà trả lời với cái kiểu như ông về mà hỏi nhân viên của ông, mà chỉ biết gật và dạ,… Chẳng có gì mới mẻ thế mà ông đã nói với tôi từ sáng tới giờ, hơn 2 giờ đồng hồ chứ ít gì,… Ông đòi tôi cho coi cả phương án chỉnh sửa và kế hoạch chính thức đưa phần mềm mới vào thực hiện,… Những cái này tôi có nói thì ông cũng không hiểu, mà phần mềm này có phải do tôi viết đâu mà biết chỉnh sửa ra sao, cái này thì lại phải bàn lại với phòng thiết kế , còn kế hoạch chính thức khi nào hoạt động ngay cả tôi và ông ấy đều không có quyền quyết định, ông chỉ là Trưởng phòng bé nhỏ còn tôi là một nhân viên Kinh doanh quèn, chuyện chính thức ấy là của Giám đốc. Nhưng để vừa lòng ông và hạn chế bớt sự khó dễ của phía công ty đối tác, tôi mở đại 1 phần mềm mà tôi viết còn ở thời Đại học cho ông coi, đúng như tôi nghỉ, ông làm gì biết tý tẹo nào về lập trình nhưng ông rất vui vì tôi đã “ngoan ngoãn” như thế.

Ông kết thúc buổi gặp gỡ tôi bằng một cái bắt tay thân thiện, cuối cùng cũng đã xong, ông chào tạm biệt tôi rồi định ra về thì ông bổng dừng lại khi thấy cô gái và gã thanh niên ấy, hình như họ quen nhau thì phải, không phải là hình như mà đúng thật là họ quen nhau, ông ta là cha của cô gái mà tôi đã chở về hôm trời mưa tầm tả , ông gọi tên cô ta , cuối cùng tôi cũng biết được tên cô gái ấy ,thật trùng hợp cô gái ấy cũng tên Vân và người thanh niên đi cùng cô gái là vị hôn phu sắp cưới của cô, anh ta tên Cường, vậy là hết mơ hết mộng cái gọi là duyên trời định tuổi 28, ông đối tác cười nói với họ rồi quay ra về , ông nhìn về phía tôi và chào tôi một lần nữa, tôi mỉm cười đáp lại ông và “viện lý do” còn gặp 1 đối tác nữa nên sẽ về sau. Thật ra tôi còn gặp ai nữa đâu, dạo này kinh tế khó khăn các công ty phần mềm mọc lên như nấm, tìm được 1-2 cái hợp đồng trong tháng là cũng giỏi lắm rồi, chứ đâu ra mà nhiều, tôi luôn nói với chính mình như thế và thành tích của tôi ở phòng kinh doanh cũng không đến nổi nào luôn hoàn thành mục tiêu ban giám đốc đề ra , không dư không thiếu lúc nào cũng vừa đủ.

Tôi giả vờ check mail từ cái laptop trước mặt nhưng thật ra là tôi đang quan sát cô gái từ bàn bên. Tuy hai người họ nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng dường như cả hai đều không vui, … tôi đứng hồn khi nghe cô đòi hủy hôn trong khi anh kia cũng không mặn mà giữ cô ở lại. Điều gì đã xảy ra với họ, tôi vẫn giả vờ gõ gõ ghi ghi chép chép và mắt dán vào màng hình laptop để mọi qua mắt mọi người xung quanh chứ thật ra thì sự chú ý của tôi đang đặt hết ở bên bàn đối diện, dừng như họ vẫn bế tắc trong việc tìm ra tiếng nói chung, tôi thấy chàng trai đứng dậy và nói một câu làm phụ nữ rất đau lòng: “Thôi thì cứ làm những gì mà em muốn, anh không quan tâm nữa…” Người thanh niên đó đứng dậy rồi bỏ ra ngoài bỏ lại cô ấy ngồi yên như bất động, tôi thấy có những giọt nước mắt đang lăng trên bờ má cô,… tôi có nên qua đó an ủi không, như thế thì thật đường đột và cơ hội quá,… có lẻ cô ấy cần sự yên lặng vào lúc này để suy nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra… Nhìn cô ấy làm tôi nhớ đến chuyện của tôi và Vân, sau bao năm trôi qua, cái lần mà hai đứa quyết định chia tay nhau vẫn là nổi ám ảnh tôi trong từng giấc ngủ, chỉ một thử thách nữa thôi là sẽ được bên nhau thế nhưng tại sau lại không thể cùng nhau vượt qua được.

-          Ba anh không muốn anh theo Công giáo vì anh là con trưởng trong gia đình. Lúc trước anh sợ nói ra em buồn nhưng thật sự tụi mình không thể bỏ qua chuyện này nữa, ba mẹ anh muốn em bỏ đạo hoặc là đạo ai nấy giữ chứ nhất định không cho anh theo Công Giáo.

-          Em cũng không muốn né tránh vấn đề này nữa, gia đình em không chấp nhận cho em lấy chồng ngoại đạo, hoặc là anh theo đạo, tụi mình cưới nhau hoặc là đạo ai nấy giữ mình chia tay.

Không phải vì chuyện tôn giáo mà chúng tôi căng thẳng với nhau, mọi chuyện bắt đầu trở nên xấu đi khi hai đứa tốt nghiệp Đại học, Vân không theo nghề giáo mà chuyển hướng đi, làm trợ lý giám đốc cho một công ty đa quốc gia có trụ sở tại Sài Gòn. Sếp của Vân- Johnny Thái Nguyễn là người Mỹ gốc Việt, dường như hắn thích Vân ,tôi cảm nhận được điều đó dưới sự linh cảm của một thằng con trai, hắn là gã đàn ông rất xem trọng bề ngoài, ăn mặc lịch lãm và có phần đẹp trai và giàu có và tất nhiên là tôi không hề ưa ít gì hắn. Tôi ghét cách mà hắn quan tâm Vân quá mức mối quan hệ sếp với nhân viên, có ông sếp nào lại lái xe riêng đưa nhân viên về nhà, hỏi xem cô ta có ăn tối chưa hay là nói những câu tán tỉnh nữa vời. Tôi chỉ muốn đập vào mặt hắn một phát cho bỏ tức,… mà nếu Vân không đồng ý thì hắn làm gì có cơ hội đưa Vân về, nếu Vân không trả lời tin nhắn thì hắn liệu có bám lấy Vân như thế,… Yêu nhau 7 năm không sao hết, mọi chuyện lại trở nên bế tắc kể từ ngày hai đứa đi làm, tôi và Vân ít gặp nhau cả hai đều làm quần quật,… nhưng gặp nhau là lại cả nhau ầm ỉ,… dường như số lượng lần hai đưa cãi nhau tăng theo cấp số nhân vậy cứ nhiều hơn mà không giảm lại cũng chỉ vì sự xuất hiện của gã Việt Kiều Mỹ,… Vân khẳng định với tôi là xem hắn như một người anh trai, tuy nhiên tôi lại không cảm nhận được hắn xem Vân là đứa em gái, làm gì có thằng anh trai không bà con ruột rà gì mà tốt bụng như vậy,… Hắn làm tôi phát điên lên hôm sinh nhật Vân hắn mở tiệc ngay tại công ty và Vân quên luôn tôi đang chờ Vân ở nhà trọ của mình,… Đợi đến khuya tôi, tôi định bỏ về , hoa , bánh kem, ít rượu và tất cả những thứ tôi chuẩn bị cho một sinh nhật lãng mạn của hai đứa bị xếp xó lại , lạ là tôi không hề có cảm giác buồn mà thay vào đó là sự tức giận đến cực độ, tôi đóng cửa phòng Vân lại rồi bỏ ra về , ở phía dưới sân tôi thấy Vân và gã Việt kiều đó,… Chưa kịp nghe Vân nói lời nào, tôi đã bay vào nện cho gã công tử bột đó một trận, hắn bất ngờ trước cú đấm của tôi còn Vân thì liên tục kéo tôi ra, nhưng kéo thế nào được , khi mà tôi điên lên thì tôi bất chấp hết,… Hắn cũng không phải tay vừa, sau khi bị tôi cho vài cú vào mặt, hắn cũng trả đòn tôi bằng mấy cú đấm vào bụng, đánh nhau trước khu chung cư vào giữa đêm ,tôi và hắn và cả Vân bị bảo vệ  và công an mời lên phường vì tội gây mất trật tự,… Lẽ ra tôi phải đánh hắn thêm tại ngay cái đồn công an trước thái độ quan tâm của Vân dành cho hắn. Thế là hết 7 năm yêu nhau không bằng một thằng Việt Kiều Mỹ vừa xuất hiện, sau khi ký tên vào biên bản tôi ra về một mình, từng bước nặng trĩu,… Vân cũng không thèm hỏi tôi vì sao mà chỉ quan tâm đến tên Việt Kiều đó có bị gì không… Tôi trở thành người ngoài cuộc trở thành người thừa trong lòng Vân từ hôm đấy,… Hết giận tôi tìm Vân, nhưng sự ấm áp của một mối tình bảy năm trở nên lạnh lẽo đến mức nhàm chán,… Và Vân lấy cái lý do tôn giáo để cứ dây dưa không muốn kết hôn cùng tôi, tôi biết cái kết của tình yêu hai đứa là không thể tránh khỏi.

Có gì đó ướt trên mắt tôi, có lẽ là bụi thôi ,chứ tôi đã chai sờn với cảm xúc cả rồi,… có xúc động có nhớ thương cũng là một mớ ký ức đã vỡ vụn mà tôi không bao giờ chạm tay vào được… Cô gái ngồi bàn bên tiến đến chỗ tôi sau khi đã khô nước mắt trên bờ mi và trên má:
-          Em ngồi cùng bàn với anh được chứ !
-          À, em ngồi đi dù sao anh cũng ngồi một mình !
-          Hôm ấy thật là sự là lơ đãng quá , em không xin số điện thoại của anh và chưa được biết tên anh nữa !
-          À anh tên Lâm . Vậy là thêm phần thất vọng tôi tưởng cô ta biết tên của tôi rồi đấy chứ, vậy mà còn nói biết tôi từ hồi ở Đại học, con gái thật là ... biết cách làm cho người ta mơ mộng.
-          Em tên Thanh Vân, Thanh Vân là mây xanh đấy anh.
-          Anh biết em là Mây xanh rồi. Tôi nở nụ cười đắc ý trong vẻ mặt ngạc nhiên của cô ấy !
-          Sao anh lại biết tên em ?
-          Nhờ ba em lúc nảy …
Cô gái nhìn tôi cười, tay gõ lên cái trán như cách người ta hay dùng để chứng minh sự đãng trí của mình.
-          Em quên mất. Anh Lâm đang làm gì , mà anh là đối tác với ba em à !
-          Anh làm phòng kinh doanh tại công ty phần mềm Việt Hoa, cha em là 1 trong những khách hàng của phía công ty em. Còn em đang làm gì, hôm nay không đi làm hay sao mà lại có thời gian lang thang café giờ này.
-          Em làm trợ lý cho ba ở công ty , hôm nay em xin nghỉ phép vì có một chút việc riêng cần giải quyết. Mà anh chưa về công ty à !
Cô gái này thật khéo hỏi, chẳng lẽ mình lại đi nói do nhiều chuyện nên ở lại chưa về công ty,… Tôi giả vờ kéo cái điện thoại ra nhìn rồi, thở dài :
-          Anh đợi 1 khách hàng, ông ấy hẹn anh trưa nay, ông hẹn anh mấy lần nhưng toàn cho leo cây , là một khách hàng lớn và tiềm năng nên anh phải ráng lần này là lần thứ 3 rồi đấy.
-          À vậy à, em có tý việc phải đi trước, anh cho em số điện thoại để em còn mời cà phê cảm ơn anh nữa.
-          Số điện thoại anh là 0947 xxx 006 nhá qua cho anh số của em đi.

Con gái Sài Thành thật là biết cách lấy lòng người khác, mà Sài Gòn đúng là chỉ có chút xíu đi đâu rồi cũng sẽ gặp, đợi Thanh Vân rời quán được chừng 10 phút, tôi cũng thanh toán tiền về công ty, không biết lão sếp có lằng nhằng với tôi vì việc ra ngoài lâu quá không về không nữa, mà nhằng riết tôi đâm ra tưởng lão đang hát một bản nhạc opera gì đó,… Thôi nghỉ ngợi tôi leo lên xe và phóng nhanh về phía chỗ làm, trong lòng vẫn là một mớ bồng bông nữa cũ, nữa mới…

Phần 4: SÀI GÒN NHỮNG CHIỀU BIA BỌT !

Sài Gòn to lớn với ai, chứ riêng tôi nó thật nhỏ bé, đi đâu cũng gặp người quen đi đâu cũng là những nơi chốn quen thuộc, cái con hẻm này chính là nơi mà tôi và đám bạn cùng phòng hay ngồi nhậu nhẹt, 1 dĩa trái cây 1 2 con khô cá đuối là đủ cho cả đám, với sinh viên nghèo thì đây là một buổi tiệc hoành tráng, còn gì tuyệt bằng việc có bia hơi, có bạn bè và có cái không khí ồn ào của Sài Gòn náo nhiệt. Và đương nhiên là có cả Mỹ Vân nữa chứ, Vân thường là người lôi tôi ra khỏi những cuộc vui bằng việc luôn đi kè kè theo tôi, hoặc gọi điện liên tục bảo tôi về nhà ôn bài,… Đó là những lúc tôi Vân làm tôi có cảm giác mất tự do và bực mình … giờ thì ngồi ở chốn cũ ngồi uống mấy chai bia rồi mà chẳng thấy ai gọi về, càng nhớ lại càng buồn, càng nhớ lại càng thấy não nề. Chẳng hiểu tôi bị thế nào nữa, buồn cô đơn thì chỉ nghĩ tới Vân, tới cô gái mà đã bỏ tôi đi lấy chồng, chia tay ba bốn năm rồi còn gì, vậy mà sao vẫn không quên được.

Đang ngồi trầm tư cùng chai bia đang uống dỡ,… tôi nhận được điện thoại của Thọ, thằng bạn thân thiết của tôi từ hồi trung học , tốt nghiệp Đại Học cùng thời gian với nhau mà giờ nghe đâu nó chuẩn bị mở cả công ty, còn tôi thì chưa đâu ra đâu hết !
-          Đang ở đâu thế anh Lâm Mắt Kiếng ?
-          Phạm Thế Hiển, quận 8 chỗ hay ngồi nhậu hồi sinh viên, cơn gió độc nào khiến mày gọi cho tao thế !
-          Gió độc gì, tao vừa ở bên Trung Quốc về, để tao chạy tới chỗ mày, ngồi yên đừng di chuyển đó.
-          Bao lâu nữa mày tới !
-          Tao đang ở Nguyễn Văn Cừ nhanh thôi ! Đợi tao nha !
-          Ok !
Cái thằng, đi thì thôi chứ về tới Sài Gòn là réo gọi, nó vẫn thế vẫn như những ngày tháng trung học, sống và làm theo những gì mà nó cho là triết lý đẹp: làm những gì mình thích, đi những nơi mình muốn và tận hưởng những gì mình có. Tôi cho nốt chai bia uống dỡ vào bao tử,.. cái vị đắng từ bia không làm cho cảm xúc của tôi khá lên được, tôi cũng đang tận hưởng những điều mình có đấy chứ,… nhưng sao tôi lại không thể có cảm giác vui vẻ và thoải mái như cái thời một ly bia hơi một miếng khô cá đuối…
-          Quán nhậu này làm mày nhớ điều gì à. Thằng quỷ bạn thân của tôi xuất hiện cùng một cái ba lô đầy bụi, quần jean áo sơ mi cùng một cái áo khoát ngoài màu đen ngồi phía sau chiếc xe dream cũ kỹ, nó cởi nón bảo hiểm và gởi tiền cho chú chạy xe rồi tiến đến chỗ tôi.
-          Một mình mà uống hết 5 chai bia, mạnh dữ ! Nó nói tiếp.
-          Mày về khi nào mà nhìn giống đi bụi thế, không giống chủ cả gì hết !
-          Tao về hôm qua, vừa xuống sân bay là tao lếch xác về Bình Chánh, một thằng người Hoa đi cùng chuyến bay với tao mời tao ghé xưởng sản xuất áo thun của nó ở dưới, ăn nhậu với nó cả đêm tao trở lên Sài Gòn xếp hàng mua quyển sách NHỮNG CHUYẾN ĐI VÀ NỔI NHỚ của thằng Jupiter, sách bán chạy khiếp mày, xếp hàng từ sáng mà tới hai giờ mấy mới mua được.
-          Èo, sao không gọi cho nó xin là được cần gì mà phải cực thân vậy !
-          Vậy thì còn việc gì ý nghĩa nữa, mày phải ra sức vì điều mày mong muốn, thì khi có được mày mới cảm thấy ý nghĩa.
-          Lại triết với lý, vào 1 ly rồi nói tiếp.
Nó uống cạn hết ly bia rồi lại tiếp tục :
-          Dạo này mày lười online facebook nhỉ !
-          Vẫn thường xuyên, ngày nào tao không check bản tin.
-          Ơ vậy sao không like hình tao hả thằng cờ hó.
-          28 tuổi rồi trẻ trung gì đâu mà like với thích !
-          Vậy là mày không hiểu ý nghĩa của nút Like rồi, để tao nói cho mày biết là… Tôi cắt ngang lời nó nói bằng chữ “Stop”, tôi oải cái cách nó giải thích, lần nào nó giải thích chủ đề nào đó thì hơn cả giảng viên Đại học, nó phân tích vấn đề tỷ mỷ đến những gốc nhìn hẹp và nhỏ nhất, … Và nó say mê nói cho đến khi nào nó cảm thấy là đối phương đã “thật sự hiểu” rồi nó mới dừng lại.
-          Mày kêu tao đợi ra đây không phải chỉ để quảng cáo nút Like cho facebook đấy chứ !
-          À ! Kêu mày đợi là có chuyện muốn bàn với mày !
-          Chuyện gì !
-          Nhưng đợi thằng Vinh và đại tác gia “Jupier” đến rồi tao nói luôn , giờ thì cụng ly một cái nữa…

Thì ra là còn 2 thằng bạn nữa, nếu có luôn 2 thằng ấy ở đây thì y chan những năm đại học 4 thằng bạn thân cùng quê ở cùng phòng với nhau cùng ngồi nhâm nhi những ly bia đắng ở một quán vắng trong con hẻm đường Phạm Thế Hiển. Tôi học ngành Công nghệ thông tin thuộc Đại học Khoa học tư nhiên, thằng Vinh học Công nghệ thông tin thuộc Cao đẳng Cao Thắng , thằng Thọ cũng Công nghệ thông tin nhưng Đại học Hoa Sen và chỉ có tác gia Phương Jupiter là học ngành báo chí thuộc Đại học Khoa học xã hội nhân văn. Tự dưng nhớ cái thời sinh viên hoa lá hẹ, tôi đi lại chỗ chị chủ quán, hỏi mượn cây đàn cũ kỹ đang treo trong nhà vừa đàn vừa hát bài Cây đàn sinh viên giữa bầu trời đang chuyển dần đêm thế này, bài hát ngân lên mang cho tôi nhiều tâm sự, những kỷ niệm và ước mơ về ngày tháng sinh viên tươi đẹp.

-          Chiều nay tao hẹn với Mỹ Vân, tụi bây không cần nấu mì gói cho tao đâu !
-          Lại hẹn hò với gái, ba mẹ gởi tiền lên đây cho mày ăn học hay cho mày nuôi gái hả ! (Vinh)
-          Thôi cái kiểu GATO của mày đi, khi mày yêu mày cũng giống tao thôi !
-          Ai mà thèm GATO với mày, gái gú đầy đường, chỉ tại tao không muốn thôi đấy chứ !
-          Thằng Vinh nói đúng đấy, gái gú đầy đường nhưng chẳng em nào để ý tới thằng Vinh, thấy cũng tội tội làm sao . (Thọ)
-          Mày nói tao sao không coi lại mày đi Thọ ? Ế mấy mùa mít rồi mà bày đặt…
-          Tụi bây im hết cho tao tập trung coi, đang viết đến lúc cao trào thì bọn mày lại ồn ào. (Jupiter)
-          Tụi bây nghe tác gia truyện 18+ nói gì chưa , chỉ được cái ồn ào ! (Vinh)
-          Tao viết truyện 18+ khi nào lũ cờ hó (Jupiter)
-          Mà dạo này truyện ngắn của mày được một vài trang báo bắp cải đăng, ngày mày nổi tiếng sắp đến rồi đó Phương ! (Thọ)
-          Mày nói đúng!  Có khi nào nổi tiếng trước khi tốt nghiệp không trời (Jupiter)
-          Cũng có khi mày không tốt nghiệp được nữa không chừng ! Bày đặt Jupiter này nọ, tao nghe mẹ mày gọi mày là Cu Đất không. (Vinh)
-          Nghỉ sao nhà văn lại lấy bút danh Cu Đất, mày ăn cái gì mà kém I ốt thế ! (Jupiter)
-          Ăn mì gói mày nấu đó thằng cờ hó (Vinh)
-          Sao mày im re vậy Lâm, không góp tý xíu gió nào vậy ! (Thọ)
-          Tao đang thay đồ, à cho tao mượn cái quần Jean của mày nha Thọ !
-          Éo ! Cho thuê ngày 20 ngàn mày !
-          Tao mượn đi chơi 4 tiếng , trả mày trước một ngàn rưỡi còn lại 2 ngàn tao đi chơi trả sao.
-          Nó làm tao hụt hẫn quá bây !
-          Mà Vinh này, cái áo má mày mới mua gởi lên đó, cho tao mượn luôn nhé !
-          Mày đi chơi với gái có cần vậy không, áo đó tao chưa mặc đi đâu lần nào đấy !
-          Vậy thì càng phí, tao khai trương trước, dù gì con Vân cũng qua đây dọn dẹp cho tụi mình hoài, đi chơi với nó phải ăn mặc coi sao được chứ ! À Thọ …
-          Khỏi cần phải nói, anh hiểu mày quá mà, đi về đỗ xăng đầy bình cho anh ! Còn bị công an giao thông hốt thì tự bán thân chuộc xe về.
-          Miệng mày ăn mắm ăn muối quá !Chưa ra khỏi nhà mà đã trù rủa, còn một việc nữa,… hôm nay là sinh nhật nhỏ Vân mà tao còn có mấy chục hà, tụi bây cho tao mượn đỡ, hết tuần sau tao lãnh lương trả cho.
-          Lãi suất 50% ngày , muốn mượn bao nhiêu tao cho mượn !
-          Mày cắt cổ hả Thọ, có ai cho vay lãi xuất khủng bố như mày. Nan nỉ tụi bay mà, giúp tao lần này đi, sau này con tao với Mỹ Vân sẽ cho tụi bây làm cha nuôi.
-          Để nó ăn trọc đầu tụi tao như mày hả, tha dùm đi, tao còn có ba trăm ngàn, ông bà già ở quê chưa gởi tiền lên, mày cầm đỡ hai trăm đi  còn một trăm tao để mua mì gói.
-          Mày làm tao cảm động quá ! Mày đúng là bạn tốt của tao. (Vinh)
-          Thôi cái màng đạo đức giả đi, tao với thằng Jupiter cũng còn có nhiêu đây thôi, mày cầm mà đi lo sinh nhật cho gái. Tuần sau mà không trả thì đừng trách tụi tao độc ác. (Thọ)
-          Tiền trong tay tao rồi giờ tao quịt đấy làm gì nhau.
-          Nó lộ bản mặt sói già nó ra rồi kìa, mày nghỉ tụi tao làm gì ….(Vinh)
-          Làm gì nhau nào !
-          Tao up tấm mình mày khỏa thân trong toilet lên facebook coi ai chết.(Vinh)
-          Thế éo nào mày rình tao tắm, biến thái hả pa !
-          Vô tình thôi, giờ thì biến chỗ tụi tao ăn uống  ! (Vinh)
-          Vậy tao đi, tụi bay ở nhà quay tay vui vẻ nhé !

“Tao nhớ ngày xưa lần nào mày hẹn hò với nhỏ Vân mày đều dọn hết những thứ “tinh tú” trong phòng mình,… Nhớ ngày đó nghèo khó vậy mà vui” thằng Thọ cũng lạc vào những ký ức của ngày tháng sinh viên , nhưng khác với tôi, tôi hoài niệm vì tôi nhớ một người tôi đã yêu như sinh mệnh, nó hoài niệm là nó tiếc một thời vui vẻ của tuổi sinh viên đã đi qua. Cách hai đứa nhớ về cái tuổi sinh viên giống nhau nhưng trong tuổi sinh viên của nó là căn phòng trọ nhỏ hẹp, nóng nực bề bộn và những tô mì gói, nhưng trong tuổi sinh viên của tôi còn có Vân nữa, … nên trạng thái cảm xúc khi nhớ về một thời đã qua của hai đứa là không giống nhau, thậm chí là trái ngược. Tôi ngẩn lên bầu trời nhìn những vì tinh tú  rồi tự hỏi lòng tình yêu đã chết rồi sau mà vẫn không quên được. Ở nữa kia Trái Đất, Vân có hạnh phúc không và có cảm giác nhớ như tôi nhớ đến Vân thế này, một cảm giác nhớ không đúng chuẩn mực đạo đức, một tình yêu và những chiều hẹn hò cùng dĩ vãng,… một nổi đau cứ âm ỉ, càng về tối bia càng ngấm nổi buồn lại càng lên cao, thằng Thọ lấy cây đàn mà tôi vừa bỏ xuống, vừa đàn vừa hát một bản nhạc thúi ruột,… “Hôm cô dâu sang nhà chồng ai ru con nghe buồn lòng …” càng làm xát thêm muối cho nổi buồn của tôi, Sài Gòn nhộn nhịp thế mà qua bài hát nó lại trở nên hoang vắng và buồn bã…

Phần 5: TẠM BIỆT NHÉ SÀI GÒN !

-          Hai thằng nó làm gì mà ủ dột thế, chắc Sài Gòn làm 2 thằng nó nhớ con nào rồi ! Tiếng của thằng Jupiter xóa tan cái không cái không khí buồn ảm đạm, cái thằng sinh viên chuyên viết truyện cho các báo lá cải giờ lại là một tác gia được yêu thích hàng đầu trong giới trẻ, truyện  nó viết cứ xoáy quanh đề tài tuổi trẻ và tình yêu, đôi lần trong tác phẩm của nó tôi thấy ai đó khá giống mình và giống cả Mỹ Vân nữa, có thể những câu chuyện nó viết điều vay mượn những yếu tố thật xảy ra xung quanh nó và tôi và Vân là một trong số những yếu tố thật đấy.
-          Rốt cuộc thì hai thằng bây cũng chịu đến làm gì lâu thế vậy, tao với thằng Lâm uống hết nữa két rồi.
-          Tao nghe điện thoại của mày xong là chạy qua rước thằng Phương đấy, nhưng nó bận họp báo về cuốn sách mới xuất bản lại bị fan ham dọa vây quanh nên khó khăn lắm mới trốn ra được. Thằng Vinh giọng hài hước trả lời lại câu hỏi của thằng Thọ, con đường đi của nó thật lòng vòng như chính cách nói chuyện của nó, học xong cao đẳng đầu quân cho 1 công ty phần mềm làm được 1 năm thì công ty phá sản, nó đi học hoàn chỉnh Đại học ở trường Đại học Tự nhiên, tốt nghiệp ở lại trường làm Trợ giảng học học lên cao học và giờ làm giảng viên tại trường tư thục.  Người nó lúc nào cũng tỏ ra lịch sự và đậm phong cách “nhà giáo” nhưng khi đi cùng bọn tôi thì chẳng ai nhận ra một thầy giáo “đàng hoàng” thường gặp ở trường nữa.
-          Xạo mày ! Tao ngồi đợi mày mòn râu luôn mày mới qua rước !
-          Tao nói vậy cho mày thêm phần danh tiếng còn không chịu !
-          Chứ không phải mày bận nan nỉ con vợ già mới dây dưa qua trễ, biết vậy tao đi taxi qua cho rồi !
-          Éo, biết vậy khi nãy tao cho đi taxi, qua tận nhà chở đi còn bị tống xỉ vả !
-          Thôi, đừng cãi nhau nữa làm một ly mừng hợp mặt. Tôi cắt ngang cái màng “cãi yêu” của bọn nó. Chứ nếu không cắt ngang là không biết khi nào mới dừng lại, 2 thằng nó cứ như Chó và Mèo vậy gặp nhau là um xùm cả lên thế mà từ lúc tốt nghiệp đến giờ tụi nó vẫn thân nhau như hình với bóng, hôm đám cưới thằng Vinh , thằng Phương làm rễ phụ và ế luôn đến bây giờ. Khi xưa có một vài lần tôi nghĩ có khi nào 2 đứa nó đồng tính không nhỉ nhưng đến khi phát hiện thằng Phương vẫn còn chờ đợi mối tình đầu tuyệt vọng của mình thì tôi mới hiểu tình bạn tụi nó “hoàn toàn trong sáng” và nổi đau sự khó chịu khi mất đi một tình yêu không phải chỉ có mỗi một mình mình hiểu, Phương nó cũng mất đi người con gái nó yêu nhưng nó vẫn lạc quan vẫn vui vẻ mặc dù bên trong nó điều gì đang xảy ra thì không ai biết.
-          Tao quyết định về quê. Câu nói của thằng Thọ làm cả bọn chưng hửng , sao lại bỏ lại Sài Gòn hoa lệ để về quê… chẳng phải nó luôn nói là phải quậy tan nát Sài Gòn trước khi về quê dưỡng lão, năm nay 28 tuổi có điều gì khiến nó về quê vào lúc này. Nó nói về quê mở cơ sở kinh doanh lúc này là cơ hội tốt để kiếm tiền và nó quyết định rời Sài Gòn hoa lệ này kể từ ngày mai sau tiệc nhậu này. Về quê,… tại sao không. Tự dưng tôi cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh để cho lòng mình nhẹ nhỏm: Tao sẽ về cùng mày. Mấy đứa nó đồng loạt nhìn tôi , một anh chàng ham vui thích những đêm ngoài phố như tôi sao mà chịu được cái không khí im lặng của làng quê, … Chắc bọn nó nghĩ vậy nên ngạc nhiên thôi , chứ với tôi về quê lúc này có khi lại là một sự giải thoát tôi khỏi những hình ảnh của quá khứ, vì trong tôi Sài Gòn lúc nào cũng chỉ là Vân.

Sáng hôm sau tôi đến công ty nộp đơn xin nghỉ việc, sau khi trình bày hàng loạt khó khăn mà tôi tự “chế” tôi được. Sếp duyệt đơn cho nghỉ ngay sau khi bàn giao công việc lại,… Gần 6 năm làm việc ở đây có thật nhiều kỷ niệm, tôi dọn bàn làm việc của mình, cho tất cả những thứ của cá nhân mình vào một thùng catoon nhỏ vừa tay của mình cầm,… trong ngăn tủ còn đâu đó vài tấm hình mà tôi với Vân khi chụp chung khi còn bên nhau hồi trung học… Đi đâu cũng thấy là kỷ niệm, khi cô đơn thế này tôi lại có cảm giác nhớ Vân nhiều hơn. Nhớ lại những ngày tôi mới đi làm Vân hay đem cơm sang chỗ tôi, khung hình đặt trên bàn làm việc của tôi cũng do chính Vân đem đến,…  Giờ thì cho tất cả mọi thứ vào cái thùng giấy này, dán lại và rời công ty.

Tôi gọi điện thoại cho chị chủ nhà để trả phòng, những thứ đem về không nhiều như tôi tưởng tượng, vài bộ quần áo, cái laptop, khoảng 10 cái khung hình, vài cuốn album, 1 quyển nhật ký,… còn những thứ còn lại như cái bếp ga, cái tủ lạnh , cái nồi cơm điện,… tôi tặng lại chị chủ nhà. Vậy là xong, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đó giờ thì chỉ đợi chiếc xe tải vận chuyển mà thằng Thọ thuê đến cho lên xe là nói lời tạm biệt Sài Gòn. Căn phòng này nơi mà Vân đã chọn cho tôi khi tôi được công ty thực tập giữa lại công ty làm việc, tất cả mọi thứ trong phòng này đều do Vân sắp đặt, khung cửa sổ nhìn ra ngoài thành phố những chiều gió lộng có tôi và có Vân, dù đã chia tay nhau nhưng mọi thứ mà Vân sắp đặt dường như với tôi đã là một sự hoàn hảo nên tôi không muốn thay đổi hay xê dịch nó. Cái lần Phương tự ý đổi chỗ cái bàn làm việc của tôi, làm tôi nổi đóa, tôi lớn tiếng đến mức làm Phương phải khóc,… Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao hôm ấy tôi lại nổi giận đến như thế, có lẽ vì tôi ghét thay đổi những thứ đã dần là thói quen của của mình, tôi không thích thay đổi vị trí bàn việc, nơi mà tôi mở cửa sổ sẽ thấy cả thành phố nhộn nhịp hay là vì Vân? Cảm giác buồn bã lại kéo đến mỗi khi một mình và suy nghĩ vu vơ thế này, dù gì hôm nay cũng là hôm cuối tôi ở trong căn phòng này, nhớ thêm một lần nữa rồi trút bỏ , trở về quê bắt đầu làm lại một con người mới toanh.

Em đặt cái bàn làm việc của anh ngay cửa sổ mỗi khi anh cảm thấy mệt mỏi chỉ cần tung cửa ra , gió Sài Gòn sẽ làm anh vơi đi sự  mệt nhọc, cái khung hình này là khung hình kỷ niệm  hồi 5 năm chúng ta yêu nhau anh phải để yên ngay trên bàn làm việc mỗi khi làm cảm thấy áp lực quá nhiều thấy chán thấy muốn bỏ cuộc thì hãy nhìn vào ảnh và nhớ đến em, … Em sẽ tiếp thêm cho anh động lực để anh vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Còn cái này là quà sinh nhật anh tặng em năm lớp 11, em đặt ngay đầu giường của anh, nó sẽ giúp anh đi làm đúng giờ, còn cái này nữa, anh rất hay mau quên nhớ dán notes lên tường những vấn đề quan trọng kẻo lại quên mất… Và còn cái này nữa …

Em em em có thể dừng điệp khúc cái này nữa để xuống bếp nấu cho anh 1 tô mì gói không, anh đói lắm luôn rồi đấy ! Tôi cắt ngang cái điệp khúc cái này nữa của em trong khi mắt vẫn dán dính vào màn hình máy vi tính.

Nếu không có em, ai sẽ nấu mì cho anh ăn mà giờ đày đọa người ta !
Không có em thì anh sẽ tự nấu, nhưng hôm nay em qua thăm anh thì phải chiều anh tý xíu chứ.
Chỉ giỏi cái miệng, mà anh làm em cảm động lắm đó biết không ?
Anh lúc nào chẳng làm em cảm động mà chuyện gì thế !
Thì 1000 con hạt giấy anh tặng em đó.
Ý trời anh tặng em hồi năm nhất đến giờ mới cảm động kỳ vậy nè.
Hôm qua em lấy ra xem vô ý làm rách một con , em phát hiện trong những con hạt đó có nét chữ của anh, anh làm em vui lắm đó biết không.
Đừng nói với anh là em tháo cả 1000 con hạt của anh ra để xem thông điệp trong đó đấy nhé !
Anh hay thiệt đó, em tháo hết rồi !
Trời ơi tiền của của tôi !
Tiền của gì anh.

À không, công sức của anh. Xém tý nữa là bị bại lộ, truyền thuyết 1000 con hạt giấy được lưu truyền rộng rãi trong tụi học sinh chúng tôi, nó lại càng trở nên lung linh và sến diêm dúa khi qua đến tay thằng Jupiter, sinh nhật đầu tiên của Vân tại Sài Gòn tôi được nó tư vấn việc làm 1000 hạt giấy 1000 thông điệp yêu thương, tuy nhiên thời gian rất ngắn chỉ còn 3-4 ngày nữa là sinh nhật của Vân, vừa viết thông điệp vừa xếp hạt là điều không thể nào hoàn thành được thế nên tôi đã nhờ tụi bạn cùng phòng giúp mình công đoạn đầu và cuối. Thằng Jupiter giúp tôi ý tưởng thông điệp, tôi viết và  2 thằng con lại xếp,đổi lại tôi sẽ dắt tụi nó đi nhậu miễn phí theo đúng phong cách của sinh viên. Vậy là cuối cùng những thông điệp sến như quả đất Vân cũng đã đọc, tôi cảm giác Vân yêu tôi nhiều hơn khi đọc những tờ giấy đó. Vân tựa mình vào vai của tôi và khẻ hát bài Em nhớ anh,… tôi gõ nhẹ vào đầu của Vân: Anh ở ngay đây thôi, có xa đâu mà nhớ !
Nhưng em vẫn cảm thấy nhớ anh , nhớ một cái ôm ấm áp !
Muốn nhỏng nhẻo hả, nấu mì anh ăn đi rồi anh ôm cho 1 cái ôm ấm áp không tính phí.

Anh kỳ quá không lãng mạn gì hết ! Nói rồi Vân ngồi dậy đi vào bếp nấu mì cho tôi, còn tôi thì trở lại với phần mềm mình đang viết dang dỡ, Vân ở phía bếp gọi vọng lên: Mà anh có nhớ sinh nhật lần đầu tiên của em ở Sài Gòn không ?

Nhớ ! Tôi trả lời cục ngủn, tôi đang phải tập trung cho phần mềm mình được giao, nếu không xong thì chắc phải về vườn sớm, vậy mà Vân cứ réo gọi tôi mãi.

Em muốn sinh nhật năm nay của em cũng lãng mạn như thế ! Lãng mạn, hồi năm nhất mình tổ chức sinh nhật của Vân thế nào ta… Nhớ rồi, 1000 con hạt giấy được treo khắp phòng trọ, những ngọn nến thấp sáng cả căn phòng hòa cùng tiếng đàn của thằng Jupiter, ở ngoài sân tụi bạn cùng phòng tôi và Vân cầm 8 chữ to : SINH NHẬT VUI VẺ ANH YÊU EM NHẤT ! mỗi đứa cầm một chữ như thế trong khi tôi lại gọi vọng vào phía trong nhà Em có yêu anh nhất không ??? Nhớ lại mà nổi da gà không hiểu vì sao ngày xưa mình lại sến diêm dúa thế nữa. Nhưng mà Vân thích sinh nhật kiểu như vậy thì năm nay tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho Vân như vậy, nhưng sẽ không cần đám bạn ngoài kia nữa, chỉ mỗi mình tôi và Vân thôi trong căn phòng này, những ngọn nến hòa cùng một bản nhạc trữ tình, đúng phong cách lãng mạn.

Trong vô thức tôi đưa tay về phía trước ôm lấy những khoảng trống hư vô,… chẳng có Vân ở đây chỉ có tiếng gió Sài Gòn hòa cùng nổi nhớ, chỉ có đêm và những ký ức yêu thương ngọt ngào này đang dần bị phai nhạt. Tiếng nhạc phát lên từ tiếng chuông điện thoại, xe tải đang đậu trước cửa nhà, tôi ôm từng thùng đồ đã được dán kỹ vác xuống dưới nhà, chị chủ nhà cùng cậu con trai ra tiễn tôi, chị bảo khi nào rảnh thì ghé thăm chị, cái thằng nhóc con chị năm nay mới 8 tuổi mặt bí xị ôm lấy tôi: Khi nào chú Lâm mới trở lên chơi với cháu ? Xong việc ở quê chú sẽ lên, Bi ở nhà nhớ ngoan nhớ nghe lời mẹ , lần sau chú ghé thăm chú sẽ tặng Bi 1 con Robot bự thật bự chịu không. Nó gật đầu rồi hôm lên má tôi như một cách để khiến tôi giữ lời hứa với nó. Sau khi tất cả đã được chuyển lên xe, tôi trả chìa khóa nhà cho chị và leo lên cái con ngựa trời của mình VỀ QUÊ THÔI ! Năm nào cũng về thăm quê mấy lần mà chưa lần nào tôi lại có cảm giác nôn nao như thế này, có lẽ tôi đang muốn tìm sự bình thản trong tâm hồn, tìm quên mọi ký ức, SÀI GÒN , TẠM BIẾT NHÉ ! TẠM BIỆT CẢ NGƯỜI CON GÁI TRONG KÝ ỨC CỦA SÀI GÒN.

Phần 6: NHỮNG NGÀY Ở QUÊ !


Những ngày đầu ở quê khá bận rộn nhưng rất vui, tôi theo cha ra đồng thu hoạch lúa, khác với những ký ức tuổi thơ êm đẹp của mình, chẳng có việc phải cắt lúa, ôm lúa lại chất thành đống, cũng không không có việc phóng lúa,… Tất cả đã có máy cắt dập liên hợp làm hết, công việc của tôi là chỉ chờ người ta cho lúa vào bao và cho lên xe tải chở về nhà,… Vác mấy bao lúa khiến tôi ê ẩm cả mình, tối ngã lưng xuống là ngủ như chết, chẳng suy nghĩ gì hết. Lũ trẻ trong xóm khá thích tôi, chúng lôi tôi vào tất cả những cuộc vui của chúng, tôi đi bắt cá, thả diều và chơi đá bóng cùng chúng, … Và cái không khí êm đềm vào buổi tối giữa cánh đồng trống ngồi một mình có trăng treo có gió thật thoải mái và tỉnh lặng.

Ban đêm ban hôm anh lôi em ra ngoài này làm gì đây !
Ra ngoài đồng hóng gió, có trăng có lúa và có anh và em, lãng mạn y như trong phim em không thích hả ?
Em thích tại em nghỉ anh có mưu đồ xấu với em !
Ơ, anh không hề à nha, mà nếu có thì em cũng không trốn được hi hi ! Tôi vừa nói vừa lôi Vân tới chỗ có cây cầu tạm bắt qua con kênh dẫn nước tưới cho các vuông ruộng,  hai đứa ngồi trên cây cầu thả hai chân xuống phía dưới nhìn trời nhìn đất bao nhiêu thứ về đồng ruộng được Vân lôi ra mà hỏi,… Vân sống ở thị trấn cách nhà tôi 8 cây số ở chỗ Vân không có đồng ruộng thế này, Vân ngây ngô kể cho tôi nghe chuyện hàng ngày ở trường với một sinh viên năm nhất như Vân thì mỗi ngày là những điều mới lạ, Vân ngạc nhiên và xoay sang hỏi tôi :Tại sao không có ai thích em hết vậy ? Tại em xấu ! Dám nói em xấu hả ? Vân đánh yêu vào lưng tôi, rồi lại nói : Không biết sau này con chúng ta thế nào anh nhỉ ? Đương nhiên là thông minh giống anh và xinh đẹp giống em.  Sao khi nãy bảo em xấu ? Anh đùa thôi chứ em của anh là đẹp nhất. Anh chỉ được cái giỏi nịnh… Tôi thích ngồi bên Vân những lúc như thế này, yên tĩnh giữa bầu trời đêm không có ai hết chỉ có tôi và Vân, cảm giác được có 1 không gian riêng tư thích thật, chẳng bù với lúc ở Sài Gòn ,tôi với Vân ít khi nào có không gian riêng với nhau ở nhà trọ tôi hay nhà trọ Vân cũng có cả khối người,… Những buổi đi chơi thì không khi nào tụi thằng Phương chịu vắng mặt, chúng nó cứ ngồi ìn trong cuộc sống của tôi và Vân mà không chịu thoát ra, trốn được tụi nó về quê lần này là một kỳ tích. Vân vẫn huyên thuyên về chuyện ông thầy giảng viên này, bà cô giảng viên kia cho tới khi phát hiện tôi cứ im re như bức tượng. Sao im lặng vậy anh ? Có nghe em nói không ? Nghe chứ nghe đầy đủ và chẳng sót một chữ ! Xạo nhìn anh là biết anh không tập trung rồi, không có anh lúc nào mà không tập trung. Vậy em nói gì anh nói lại cho em nghe thử xem ! Ờ thì em nói em muốn hôn anh ! Chưa đợi Vân phản ứng tôi đã hôn lên bờ má lúc nào cũng ửng hồng như mắc cở…  Ai cho hôn mà hôn hả ? Thì em cho ! Em không có cho bao giờ, anh bắt nạt em ! Hả , không có chuyện đó bao giờ,… Có anh vừa hôn e là bắt nạt em đó, em biết là anh có mưu đồ đen tối với em mà, em không chơi nữa, em đi về đây … Vừa nói vừa bỏ đi, tôi cũng ngồi dậy chạy theo Vân, làm gì có giận lại nhõng nhẻo … con gái đúng thật là sinh vật phiền phức và rắc rối.

Chỉ có đêm là bầu bạn cùng tôi, cái cảm giác nhớ thương một người trong ký ức thật là lạ, nó khiến ta có cảm giác như mình đang nhìn thấy mọi thứ diễn ra một lần nữa nhưng mà giơ tay ra để đón lấy thì mọi thứ lại tan biến, tôi bất chợt nhận ra cũng là chỗ tôi và Vân đã từng ngồi cùng nhau, cũng có trăng treo và hương lúa vừa gặt sự vô thức nào lại đem tôi về nơi kỷ niệm với những ký ức vẫn còn miên man nhớ, đêm thật buồn khi nổi nhớ đến, cái cảm giác cố tìm quên lại càng tệ hơn, tôi thở dài nhìn vào cái bóng của mình trên mặt hồ trước khi tiếng chuông điện thoại phá tan cái không gian im lặng, … Vân gọi cho tôi, … tim tôi đập rộn rã lên nhưng rồi chưa đến 10 giây tôi hiểu là không phải Vân mà là Thanh Vân cô gái tôi quen ở Sài Gòn hôm trời mưa.

-          A lô , anh nghe nè Vân !
-          Anh Lâm rảnh không ? Em đang định tìm anh để trả ơn trả nghĩa đây !
-          Em nói gì mà nghe ghê vậy, có gì mà ơn với nghĩa , anh đang rất rảnh đây nhưng anh không ở Sài Gòn.
-          Ủa anh đi công tác hay sao mà lại không ở Sài Gòn.
-          Không anh thôi việc trên đó giờ đang ở quê làm nông dân nè !
-          Anh có nói đùa với em không, một công việc tốt vậy sao anh không chịu làm mà về quê làm nông dân chi cho cực vậy anh.
-          Ai cũng có những lựa chọn riêng cho mình mà em, tiếc quá không được uống café của em.
-          Em cũng tiếc nữa, anh định về dưới luôn hay chỉ tạm thời.
-          Anh chưa có dự định gì gì hết, nhưng khi trở lên anh nhất định sẽ gọi cho em và đòi chầu café hôm nay.
-          Vậy nhe anh, chúc anh có một buổi tối vui vẻ, chào anh.
-          Em cũng vậy nghen , pipi em.

Vậy là thêm một người nữa đã phát hiện ra tôi mất tích , không biết thiếu bước chân tôi Sài Gòn có buồn không chứ tôi thì lại hiểu quyết định chạy về quê vội vàng của mình không có hiệu quả như tôi tưởng làng quê yên bình này đâu đó cũng có hình bóng của Vân, nghỉ ở nhà được một tháng , tôi quyết định gom số tiền dành dụm được đầu tư vào xưởng may của thằng Thọ, những công việc ở xưởng may mới mở rất nhiều tôi dần quên Vân trong công việc, thời gian để tôi nghĩ về Vân dần ít đi, tôi phải đi tìm khách hàng cho xưởng may, tìm được khách hàng về rồi phải phụ lo nguyên phụ liệu may , vải vóc các thứ,… rồi còn phụ thằng Thọ quán xuyến con người trong xưởng… bao như thứ công việc đặt lên vai tôi với nó, tuy nhiên lô hàng đầu tiên xuất xưởng đúng ngày và đạt tiêu chuẩn là động lực cho chúng tôi tiếp tục phát triển cái xưởng may nhỏ của mình.

 Xưởng được khoảng 110 người, chúng tôi thành lập thành 4 chuyền may, hầu hết trang thiết bị trong xưởng đều mua cũ lại, ban đầu chúng tôi gặp nhiều khó khăn trong việc sữa chữa máy và thiếu một kỹ thuật may thật sự nên phải thuê bên ngoài giá khá đắt đỏ, may mắn cho chúng tôi là vợ chồng thằng Dũng đang ở quê, vợ thằng Dũng là kỹ thuật trưởng tại một xí nghiệp may nhà nước còn nó thì là thợ bảo trì máy may. Biết tôi và thằng Thọ đang tìm người nên 2 vợ chồng nó về làm chung, từ lúc vợ chồng thằng Dũng về làm thì mọi chuyện dần ổn định hơn, tôi không còn phải lo lắng hàng không chất lượng hay máy may bị sự cố nữa… 6 tháng đầu may hàng chợ, tôi thấy đã đến lúc tìm cho mình 1 đối tác gia công hàng xuất khẩu, chỉ có gia công hàng xuất khẩu mới có lời chứ may hàng chợ thì không lời bao nhiêu hết cả, tôi bàn với thằng Thọ về ý định của mình, nó bảo cái tay người Hoa ở Bình Chánh đang gia công cho 1 công ty khá lớn nên nếu muốn thì gã sẽ giúp đỡ, sau khi thống nhất cùng nhau , tôi và nó về vay gia đình thêm 1 số tiền nữa để sửa sang lại cái xưởng may cho tươm tất và sạch sẻ hơn để lấy điểm trong mắt khách hàng.

Thằng Thọ trở lại Sài Gòn tìm đối tác, còn tôi thì ở lại trong coi việc sữa chữa nhà xưởng,  tôi không ngờ một người lười biếng như mình lại có thể làm được nhiều việc như thế, tôi dành thời gian nghiên cứu luật và tập may, tôi chưa từng nghĩ ngồi may lại khó như vậy, điều khiển miếng vải để cho nó chạy theo ý của mình không hề là một chuyện dễ dàng gì, tuy nhiên tôi không bao giờ bỏ cuộc hết… Sau sáu tháng hoạt động tôi cũng đã may được một số máy tại xưởng, thứ hai tuần tới sẽ có khách hàng đến thăm xưởng, nên hôm nay tôi cho mọi người dọn vệ sinh và về sớm, tuần sau sẽ là một tuần bận rộn, tôi nhủ với lòng như thế rồi quyết định dành cho mình 1 buổi chiều tự do, tôi quyết định thực hiện lời hứa với nhỏ cháu gái mình là sẽ giúp nó thực hiện 1 album ảnh tại trường , nghe tôi gọi nó mừng huýnh, tôi hứa với nó từ hồi nó mới vào lớp 10 đấy chứ nhưng lu bu mãi đến nay nó lên 12 rồi mới thực hiện được.

Trường cấp 3 nơi nhỏ cháu tôi đang học cũng chính là trường  cũ của tôi, dừng xe trước cổng trường lòng tôi tự dưng có điều gì đó xao xuyến, có một cảm giác thân quen và một nổi nhớ kỳ lạ, cổng trường đây , ghế đá kia, mọi thứ dường như vẫn còn nguyên vẹn sau 10 năm tôi tốt nghiệp có chăng điều thay đổi chính là tôi đã lớn lên theo năm tháng , mọi ký ức về trường lớp bị nhòa đi bổng ùa về trong ký ức , tất cả như  mới xảy ra vào ngày hôm qua, tôi trong phút chóc hóa ngây ngô như cậu bé năm 17 tuổi.



Phần 7: KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ

Nhỏ cháu tôi lôi tôi đi hầu như khắp khung viên trường, cứ mỗi điểm dừng lại tôi lại chộp nhanh cho con bé vài kiểu, nó hạnh phúc và lâu lâu lại cảm ơn tôi, chắc hẳn bạn bè trên facebook sẽ trầm trồ về những bức ảnh của nó,… Sau khi chụp được khá nhiều ảnh cho riêng mình, nó bảo tôi đợi nó một tý, nó gọi 1 vài đứa bạn cùng lớp vào cùng chụp chung cho có không khí ,dù gì cũng mới có 4 giờ và thời tiết hôm nay khá mát mẻ, trời nhiều mây không mưa , gió thổi lồng lộng thích hợp cho việc chụp hình,  tôi bảo khi nào bạn bè nó đến thì gọi tôi, tôi muốn một mình đi 1 vòng thăm trường xem thế nào, tôi ôm máy ảnh tiến về dãy C, nơi mà năm 10 tôi đã học, tôi bước từng bước lên cầu thang, từng bước từng bước dẫn tôi về thời áo trắng tươi đẹp nơi có bạn bè tôi và có Vân,… Cũng gốc cầu thang này là lần đầu tiên tôi và Vân nói chuyện với nhau trong một buổi chiều học quốc phòng ở trường, khi đang lang thang sau giờ tan tiết tôi bắt gặp Vân đang một mình xách xô đựng nước , tay cầm chỗ và cây lau sàn tiến về phía cầu thang, thấy Vân bận bịu như thế tôi đã ra tay nghĩa hiệp xách hộ xô nước cho nhỏ , chúng tôi quen nhau là như thế đó.

-          Lâm nè ! Với ai Lâm cũng tốt bụng như vậy hết hả !
-          Ừ đương nhiên, ai mà để con gái làm mấy chuyện nặng nhọc này !
-          Không biết thằng Hùng lớp Vân làm gì mà giờ không thấy, hôm nay tổng vệ sinh lớp đến phiên Vân và nó trực, vậy mà giờ này không thấy đâu hết !
-          À nếu Vân không ngại thì Lâm phụ, Lâm giỏi mấy chuyện này lắm, mà hôm nay Lâm cũng rảnh, không biết thì thôi chứ biết ai để cho mình Vân làm một mình
-          Nhưng phiền Lâm lắm !



Có gì phiền đâu, để Lâm giúp. Tôi săn quần lên, giúp Vân xếp ghế bàn lên trên rồi mỗi đứa 1 dãy bàn chúng tôi quét cho sạch bụi sau đó lau lại bằng nước sạch, công việc đó cũng mất cả buổi chiều đấy chứ, tôi quên mất việc mình có tiết học thêm vào chiều nay, đến lúc chuyện đã đâu vào đấy, Vân ríu rít cảm ơn tôi, điều này làm tôi vui lắm, Vân hẹn tôi vào ngày mai gặp nhau ở quán trà sữa trước cổng trường để cảm ơn, tôi vui vẻ nhận lời mời của Vân và ra về với tâm trạng rất tốt, … vui vẻ vừa đạp xe vừa hát nghêu ngao tôi mới nhớ ra là mình quên mất giờ học thêm, nhưng thôi, cúp tiết giúp đỡ phụ nữ chân yếu tay mềm là điều đương nhiên, không có gì phải xấu hổ hay luyến tiếc , mà tôi cũng không ngờ bản thân mình lại ga lăng như thế, cách đây chưa đến 1 tuần tôi còn trừng phạt con Tuyền Gồm ngồi chung bàn quét lớp 1 tuần vì oản tù tì thua tôi,… nghĩ lại cũng thấy có chút có lỗi với nó, nhưng mà con Tuyền Gồm là bạn bè thân thiết với lại tính khí như chằn không có dịu dàng như Vân, nên không thể xem là phụ nữ yếu đuối cần phải bảo vệ, nghĩ thế tôi bỏ qua cái suy nghĩ tội lỗi của mình rồi tình tang hát nghêu ngao những câu hát yêu đời, lần đầu tiên trong đời có cái cảm giác vui là lạ như thế.

Tôi mỉm cười với cái suy nghĩ của mình ngày ấy khi nhớ lại, rõ ràng là ngày ấy tôi thích Vân nên phụ Vân dọn dẹp chứ nếu là 1 đứa con gái khác không phải là Vân thì chắc tôi cũng mặc kệ, tôi đi về phía phòng học của mình nhìn qua khung cửa sổ  mọi thứ nay khác hẳn ngày xưa, phòng ốc được sơn phết lại, bàn ghế được đổi mới, … không còn lưu lại dấu vết nào của tôi của những năm thấy ấy, tuy nhiên khi nhìn qua khung cửa sổ tôi lại thấy tôi và các bạn của tôi đang cười đùa đang nghịch ngợm cùng nhau, những ký ức ngọt ngào về những ngày đầu tiên đi học tại ngôi trường này hiện rõ mồn một trước mắt tôi, cái thằng Vinh lớp phó Kỹ luật tuần nào cũng lên bục giảng nhận khuyết điểm vì lỗi nói chuyện trong giờ học, cái thằng Thọ tổ trưởng tinh quái hay ghẹo thằng Vinh trong giờ học rồi ghi tên nó vi phạm cùng, thằng Phương trong giờ học cứ làm thơ như thi sĩ, … rồi nhiều đứa khác nữa, tự dưng làm tôi nhớ đến các bạn cùng lớp với mình năm nào, không biết bây giờ bọn nó ra sao rồi, khá nhiều thành viên trong lớp kể từ ngày tốt nghiệp không còn gặp lại, có thể là do tụi nó mặc cảm vì rớt tốt nghiệp hoặc rớt ở kỳ thi đại học,... nhưng tôi tin rằng 1 ngày nào đó 43 con người lớp tôi sẽ có dịp gặp lại nhau nơi căn phòng này cùng ôn lại những chuyện đã qua.

Tôi bước lang thang qua từng hành lang và dừng lại ở lớp học của Vân, ngày xưa tôi vẫn hay tìm nhiều lý do để xuất hiện trong căn phòng này, Vân hồn nhiên , vui tươi dù đôi mắt lúc nào cũng trông như buồn vời vợi luôn nở nụ cười khi nhìn thấy tôi, ấy vậy mà cái câu chuyện của tôi và Vân giờ lại là một ký ức yêu thương không trọn vẹn. Tôi ngó nghiêng từ hành lang rồi đưa máy ảnh chụp vài cảnh sân trường từ trên cao, bất chợt trong ống kính của tôi là cái băng đá ngay gốc phượng già, nơi mà tôi và Vân thường hay ngồi nói chuyện cùng nhau, có tý gì đó quyến luyến khiến tôi không thể quay ống kính đi mà dừng lại, nhìn thật lâu, nhiều năm rồi mà băng đá ấy vẫn còn nguyên, thời gian chưa hề hủy dấu vết của tôi và Vân ở nơi băng ghế đó, tôi chạy vội xuống cầu thang, tiến đến và ngã mình trên băng ghế đó, một lần nữa tôi lại cho mình làm theo tiếng gọi của con tim của nổi nhớ, tôi đi tìm lại những kỷ niệm đã rạng nứt theo thời gian và thả mình trong nổi nhung nhớ dù tôi biết điều này sẽ làm trái tim tôi tổn thương thêm 1 lần nữa.

-          Có truyền thuyết kể rằng nếu 2 người nào đó thích nhau cùng ngồi dưới cây Phượng già trường mình sau này họ sẽ cưới nhau và hạnh phúc đến cuối cuộc đời.
-          Xạo ! Nghe Lâm nói biết ngay là xạo, cây phượng trồng chưa được 10 năm làm gì thành truyền thuyết được
-          Vậy Vân không nghe thầy Danh nói sao, thầy Danh là người trồng cây phượng này với cô Thảnh và họ đã thành 1 đôi hạnh phúc đấy thôi.
-          Nhưng trồng cây với chuyện ngồi dưới gốc cây là khác nhau à Lâm
-          Vậy thì cùng khắc tên mình lên cái cây này đi, Lâm thấy nhiều cặp họ khắc tên cùng nhau lên cây này, chắc họ có cùng một ước nguyện được giống như người trồng cái cây này.
-          Nhưng có bị đội cờ đỏ bắt không đấy Lâm
-          Yên tâm, Vân ngó nghiêng còn Lâm sẽ khắc, không sao đâu ,hi hi

Vết khắc còn nguyên vậy mà tôi với Vân đã hai đường hai lối rồi, tôi ngước lên nhìn những hoa phượng của tháng tư những bông hoa đầu tiên báo hiệu mùa hè gần đến,… mùa hè năm cuối cấp, tôi đã ở đây cùng Vân , cây Phượng này là nhân chứng cho lời hẹn ước 5 năm nữa, khi cả hai cùng tốt nghiệp chúng ta sẽ cưới nhau và trong album ảnh cưới nhất định sẽ có hình của phượng- nhân chứng cho tình yêu của tôi và Vân.

-          Vân lên Sài Gòn ôn thi à !
-          Ừ ba mẹ Vân nói lên đó ôn thi cùng nhỏ em kết quả sẽ tốt hơn, còn Lâm định ôn thư ở đây luôn à.
-          Ừ, Lâm ôn thi ở dưới này lên trên đó tốn kém chi phí lắm. Mà vậy là mình tạm xa nhau 1 tháng đó.
-          Lo học hành thi cho tốt , xa nhau là tạm thời thôi, nhất định phải cùng nhau vượt qua kỳ thi này, Lâm phải cố lên đó.
-          Nhất định Lâm sẽ cố, mà Vân nè có muốn làm 1 vài kiểu trước khi rời trường không, đưa máy ảnh đây Lâm chụp cho.
-          Chụp đẹp nghen chưa, chụp xấu là chết với chị
-          Ơ phải xưng em chứ sao xưng chị
-          Tại sao phải xưng em, Vân lớn hơn Lâm 3 tháng 4 ngày lận đó.
-          Nhưng khi yêu nhau thì Vân phải gọi bạn trai mình là anh chứ.
-          Vân biết nhưng mà …
-          Mà cái gì gọi bằng anh đi
-          Thôi , khi nào Lâm đậu đại học đi, Vân sẽ gọi Lâm là anh chịu chưa.
-          Sao phải đợi đến khi đó ?
-          Thì coi như là tạo động lực cho Lâm thi tốt, phải thi đậu mới được gọi là anh nghen chưa !
-          Ờ, nếu là vậy thì Lâm phải cố hết sức mới được !
Thời tiết giao mùa chuyển sang hạ sao mà buồn quá, tôi cảm thấy mình cô đơn mặc dù sân trường vẫn có nhiều người qua lại, hôm nay có nhiều lớp đi học thể dục nhỉ, tôi giơ ống kính về phía 1 lớp đang học thể dục định làm một tấm, tự dưng có ai đó vỗ cai từ phía sau khiến tôi giật mình.
-          Khỏe không anh rễ ! Tiếng của Bình Bụng Bự em trai của Vân, ngày xưa lúc tôi quen Vân thường hay dắt nó đi chơi cùng, nó rất quý mến tôi và lúc nào cũng gọi tôi là anh rễ, nó học nhỏ hơn tôi với Vân 2 lớp, năm chúng tôi sắp ra trường thì nó vào lớp 10, mới đây mà nhanh thật.
-          Anh khỏe, ủa em đi đâu trong này !
-          Em phải hỏi anh câu này mới đúng, em tốt nghiệp sư phạm về dạy ở trường được 1 năm rồi. Anh làm gì ở đây
-          Ơ hay thế vừa tốt nghiệp lại xin được về trường luôn đúng là tuổi trẻ tài cao, anh đi chụp hình cho nhỏ cháu mà giờ nó đang tung tăng gọi lũ bạn nó vào chụp cùng nên anh đợi. Sao đi dạy thế nào, tụi học sinh bây giờ có quậy như em hồi đó không ?
-          Em hồi đó ngoan hiền là gì có quậy gì, anh đỗ oan cho em rồi.
-          Ờ em ngoan nhưng Anh nhớ cái lần em trét mắc mèo lên bàn giáo viên nếu không nhờ chị em nan nỉ cô hết mình thì có lẽ giờ không có thầy Bình Bụng Bự rồi.
-          Anh nhớ dai thật, còn yêu chị em hay sao mà nhớ dai thế. Câu nói vô ý của nó làm tôi hơi bị sượn, tôi còn yêu Vân điều mà bản thân tôi không thể phủ định với chính mình được bao giờ nhưng tôi không muốn một ai biết điều này dù người đó là em trai Vân hay là những người bạn thân thiết của tôi.
-          Không ! Yêu gì nữa em, chị em lấy chồng 2 năm rồi còn gì. Tôi tỏ ra bình thản trước câu nói của mình, đúng là gần 2 năm rồi, thời gian trôi qua nhanh đến mức vô tình mà tôi thì lại như một gã lơ đãng không biết mình đã lạc mất khoảng thời gian nào rồi, mọi thứ về Vân cứ như là hôm qua để đùng 1 cái tôi mới nhớ ra tôi và Vân đã  chia tay từ rất lâu từ cái lần sinh nhật tuổi 24, vậy là 5 năm rồi còn gì, 2 năm thích nhau 7 năm yêu nhau và 5 năm để tìm quên , thời gian nhiều đến như thế mà sau tôi vẫn thấy dường như mọi thứ về tình yêu của tôi và Vân đều mới mẻ chỉ có sự tìm quên là dường như chưa đủ. Tôi cứ bị lạc trong những thứ bồng bông từ chuyện ngày xưa đến chuyện bay giờ cứ suy nghĩ lung tung đến quên mắt nhóc Bình Bụng Bự đang huyên thuyên với tôi nhiều thứ.

      Ngày xưa đi học vui quá anh ha, em nhớ năm em vào lớp 10 ngày nào anh cũng bắt em làm giao liên cho anh hết.
-          Thì hồi đó đâu có điện thoại như bây giờ, với lại năm đó anh với chị em lịch học kín hết mà lại khác lớp với nhau nên phải nhờ em làm bồ câu đưa thư.
-          Thấy anh chị yêu nhau như vậy mà không thành, thật là tiếc mà anh Lâm này, Chị hai có con rồi anh.
-          Khi nào, sao anh không biết gì hết thế !
-          Dạ nó gần 1 tuổi rồi, em nghỉ là anh phải biết chứ !
-          Sao em nghỉ vậy ?
-          Vì anh là người quan tâm chị em nhất ! Tôi chết lặng trước câu nói của Bình,  nó dường như thấy được sự chuyển đổi tâm trạng trên khuôn mặt tôi khi nó nhắc đến tên chị Vân yêu quý của nó rồi nó lại nói tiếp : “Em không nghỉ anh và chị  hai chia tay, ngay lúc nó là sự thật thì em vẫn không tin, tuy nhiên có điều này em muốn nói cho anh rõ, chị hai không phải tham phú phụ bần như anh nghĩ, trước khi chị quyết định lấy anh Thái Nguyễn chị ấy đã cho anh 1 cơ hội nhưng anh không nắm lấy.”

Phần 8: ĐỐI DIỆN QUÁ KHỨ

-          Là sao, anh không hiểu. tâm trạng tôi trở nên không ổn định trước câu nói của Bình, trong khi nó vẫn bình thản nhìn tôi và tiếp tục cái sự thật mà nó muốn nói.
-          Chị Vân không muốn em nói với anh điều này, nhưng em không muốn anh cứ hờn trách chị em như là một người bạc bẻo, thật ra chị hai em thương anh lắm đấy, đứa con của chị được đặt theo tên của anh Duy Lâm Nguyễn, Duy là duy nhất còn Lâm là tên anh. Lúc chia tay anh, chị em khóc nhiều lắm đấy, sao mà có thể nói chia tay là hết thương được anh, nhưng chị 2 bảo chị mệt mỏi trước sự ấu trĩ của anh, anh và chị yêu nhau rất lâu, không lẽ anh không hiểu và không tin chị, anh luôn đẩy chị vào hoàn cảnh khó xử và phải lựa chọn, anh luôn bắt chị phải thế này thế kia mà anh quên mất một điều trong tình yêu người ta quan trọng nhất là lòng tin, anh không tin chị, điều này khiến tình cảm của anh và chị trở nên bế tắc rồi dẫn đến ngõ cục, … Vừa chia tay chị, anh lại cặp kè ngay với một cô gái khác, em hiểu và chị em cũng hiểu đó là sự ấu trĩ nhất thời của anh, anh có cảm giác mình bị phản bội nhưng anh lại không nhìn lại mọi chuyện tìm rõ nguyên nhân mà anh đã đưa ra phán xét về chị, chính sự ấu trĩ của anh đã giết chết tình cảm của 2 người…

Bình vẫn tiếp tục kể những điều mà nó gọi là sự thật trong khi từng lời từng chữ nó nói ra giống như một vết cắt vào tim tôi vậy, thì ra là do tôi, tôi chỉ biết mù quáng với sự ghen tuông ấu trĩ mà dần siết tay bóp chết tình cảm mà 2 đứa đã dày công vun đắp. Tôi ngã người về phía sau, có gì đó nặng nặng trên mi mắt, thế thì tôi cũng hiểu được vì sao Vân vẫn cứ khẳng định với tôi là Vân không hề có lỗi gì với tôi cả,… giờ thì tôi cũng mới hiểu được tôi đã yêu một người nhưng lại yêu không đúng cách, tôi đã phá hủy tình cảm mà tôi và Vân có được cùng nhau bởi sự ghen tuông, ích kỷ và sự ấu trĩ của chính mình. Gần 30 tuổi đầu mới hiểu yêu một người thế nào là đúng, nhưng giờ thì còn quan trọng gì nữa, tôi đã không có cơ hội để sữa sai cho hành động của mình. Tôi buông tiếng thở dài, Bình vỗ vào vai tôi và khuyên tôi nên có một bắt đầu mới cho riêng mình, đừng cứ trói mình trong quá khứ và kỷ niệm hãy sống như những ngày xưa vui vẻ và yêu đời như ngày xưa chị Vân của nó đã yêu mến một người như thế. Tôi mỉm cười nhìn nó, nói thêm một vài câu rồi nó chào tôi vì sắp phải dự họp, … nó đi để tôi một mình với bao suy nghĩ, bao nhiêu lâu nay tôi đã nghĩ sai về Vân và tự cho bản thân mình là người tội nghiệp nhất trên thế gian này, nhưng tôi hiểu Vân cũng như tôi cũng đau đớn khi mất đi tình yêu, cũng mang trong mình sự day dứt không nguôi về mối tình đầu tiên không trọn.

-          Sau này khi mình lấy nhau chúng ta sẽ có một căn nhà riêng thế này, anh nhỉ !
-          Thì bây giờ nó cũng là nhà của chúng ta rồi đó.
-          Không nhà này anh thuê, anh trả tiền phòng, trả tiền điện, trả luôn tiền nước thì là nhà của anh không phải là của chúng ta.
-          Èo, nhưng anh đâu có tính toán như vậy đâu !
-          Quan trọng là em và anh chưa có kết hôn với nhau, và em cũng đâu có ở đây đâu, chỉ là qua dọn dẹp cho anh thôi nên chưa có tính.
-          Nhưng mọi thứ trong phòng của anh là do em sắp xếp của đấy chứ !
-          Em thích như thế, em muốn mọi thứ anh nhìn thấy mỗi ngày, mọi thứ gắn liền với cuộc sống của anh điều phải có hình dáng của em hết, như vậy anh sẽ không có thời gian để quan tâm những cô gái khác.
-          Bộ anh giống người lăng nhăng lắm à !
-          Không, nhưng thời gian đâu nói trước điều gì cẩn thận vẫn hơn, mà dọn về đây ở anh có thấy buồn nhớ tụi bạn cùng phòng không.
-          Cũng thấy buồn đôi chút nhưng mà ở đây mình có không gian riêng tư hơn, như anh muốn hôn em lúc này cũng không sợ ai nhìn thấy. Tôi khẻ hôn nhẹ lên đôi má của em lúc nào cũng ửng hồng mỗi khi ngồi kề bên tôi.
-          Anh hư lắm ! Nói rồi em ngã vào lòng tôi, cảm giác bình yên và hạnh phúc đơn giản chỉ là như vậy.
-          Anh có từng nghĩ sao này sẽ đặt tên con chúng ta thế nào chưa ? Vân nghỉ ngợi đều gì rồi hỏi tôi như thế.
-          Anh chỉ nghĩ mỗi chuyện sau này anh sẽ dạy con học và em dạy con viết bùa,… như thế con của chúng ta sẽ vô đối.
-          Sao không phải là ngược lại, em chưa bao giờ viết bùa hết làm sao mà dạy được vậy anh dạy con hết luôn đi.
-          Sao cũng được anh dễ tính lắm hihi
-          Mà nè, vậy sao này em sẽ đặt tên cho tất cả các con của mình đó, anh không được ý kiến ý cò gì đâu.
-          Ơ em dùng từ tất cả là một chục hay hai chục,  anh nghĩ là 14 là tốt nhất , 11 đứa vào sân đá còn lại dự bị 3 đứa, vậy em hen !
-          Hứ anh nghỉ em là gì mà đẻ lần cả chục,… em nghỉ 2 đứa thôi, 1 đứa con trai tên Duy Lâm và 1 đứa con gái tên Duy Vân.
-          Con gái mà “lót” chữ Duy nghe kỳ kỳ !
-          Duy là duy nhất đó biết chưa !
-          À vậy là chỉ có duy nhất 1 Lâm và 1 Vân thôi đúng không.
-          Ừ giống như tình yêu của anh và em , người em yêu duy nhất là anh và người anh yêu duy nhất là em.
-          Ủa anh có nói yêu em duy nhất hả
-          Vậy anh không yêu em phải không ?
-          Không không ý anh là anh yêu em hơn cả từ duy nhất.
-          Anh chỉ giỏi nói thôi …

Cuối cùng thì Vân cũng đã thực hiện cái quyền đặt tên cho con của mình, chỉ tiếc là ba thằng nhỏ không phải là Lâm như chính cái tên Duy Lâm của nó ,tôi thở dài và suy nghĩ giờ thì phải đối diện thế nào với chính bản thân mình với thế giới của riêng mình khi mình chính là người đã tự tay phá vỡ nó, mà không, tôi không cần bước vào cái thế giới ấy nữa vì nó không phải là của riêng tôi mà nó là của tôi và của Vân là ký ức êm đềm về tình yêu của hai đứa, sự nhớ nhung sẽ vẫn luôn còn ở nơi đó, mọi sự trách móc, hận thù đã được giải tỏa,… mọi thứ cũng nên dừng lại, tôi không thể nào cứ ở mãi trong những đoạn ký ức được, sau cuộc nói chuyện với Bình mọi khúc mắc trong lòng tôi đã được giải quyết, tôi biết là mình không thể nào tiếp tục hẹn hò với những ký ức đã mất, rủ bỏ cái lớp áo khoát buồn bã, tôi muốn mình không nhớ đến những điều đã xảy ra khiến tôi và Vân đau lòng, những kỷ niệm đẹp , những ký ức về tình yêu thời trai trẻ tôi sẽ giữ nó ở trong tim mình, nó sẽ sưởi ấm tôi những lúc tôi cô đơn và đến những năm tháng cuối cùng của cuộc đời, tôi sẽ tự hào vì trong tim mình luôn gìn giữ một tình yêu đẹp như thế. Tôi đứng dậy vươn vai, bầu trời đã ngã màu đen, tôi không thấy nhỏ cháu yêu quý tìm mình, một tin nhắn từ điện thoại “Con có hẹn, chú yêu về trước đi nhé, tối nhớ gởi hình cho cháu đó, yêu chú nhiều”. Tôi bước ra về từng bước đi bổng trở nên nhẹ nhỏm, tôi cảm nhận tim mình đang ấm áp trở lại, nó đã chết một lần khi tôi 24 tuổi mang theo là sự lạnh giá, buồn chán và thù hận còn bây giờ ở tuổi 29 nó đã sống lại với đầy ấp sự yêu thương , ở nữa kia của Trái Đất luôn hạnh phúc Vân nhé !

Phần 9: KẾT

Vì không thể nào sống mãi trong những kỷ niệm đã mất, những niềm đau và tình yêu ngày ấy cần phải cất đi cho những điều mới mẻ sắp và sẽ đến, tôi bắt đầu ngày mai của mình bằng việc thực hiện những công việc dang dỡ những dự định mà tôi muốn làm bị bỏ quên từ sau lần tôi chia tay Vân, đã đến lúc tôi phải lại là chính mình.

Tôi nhờ một vài anh trong xóm cùng mình xây lại cái chuồng bò ở sau nhà, lần này về quê tôi quyết định dựng 1 trang trại nhỏ cho chính mình , nuôi 1 con bò, một bày gà, và trồng cải xà lách ở phía sau nhà, như thế sau những giờ làm việc tôi sẽ có những phút giây thư thản bên “nông trại” riêng của mình cùng với em LuLu- con chó mà Vân cho tôi hồi năm cuối đại học. Ba mẹ tôi cũng không thúc ép tôi lấy vợ từ sau khi biết tôi và Vân chia tay, tôi biết cha mẹ sợ làm tôi buồn nên không nhắc chứ làm cha làm mẹ ai không muốn cho con mình sớm ngày yên bề gia thất. Nhưng chắc tôi phải khiến ba mẹ chờ thêm vài năm nữa, giờ thì chẳng điều gì có thể thu hút tôi ngoài bọn trẻ trong xóm, bắt cá, bắt tôm,gặt cỏ cho bò ăn, tưới nước, bón phân như cho vườn rau sau nhà, tuổi 30 tôi tìm lại được niềm vui cho mình bên chuyện đồng áng.

Nói về việc kinh doanh của tôi và thằng Thọ,  1 tuần tôi đến xưởng may chừng 4-5 ngày thôi, mọi thứ cũng ổn định cả rồi, vợ chồng thằng Dũng rất mát tay từ quản lý cho đến những việc hoàn thành sản phẩm,… Mấy tháng trước sau khi thất bại trong việc tìm khách hàng mới mà đơn hàng cũ cũng không còn khiến tôi và nó phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm nguồn hàng, nhưng sau lần đó chúng tôi cũng rút được nhiều kinh nghiệm, tôi và nó thay phiên nhau tìm kiếm những khách hàng tiềm năng và lên kế hoạch tỷ mỷ cho việc nhận đơn hàng và tuyển thêm người nên giờ thì chúng tôi cũng không phải phụ thuộc và lo lắng vì sợ bị cắt đơn hàng đột ngột nữa. Buổi tối thứ 6 tuần rồi một khách hàng từ Sài Gòn xuống thăm xưởng, cô ấy có cảm tình khá tốt với xưởng tôi, tiếc là hôm ấy tôi đi đám giỗ ở hàng xóm nên không đến xưởng chứ không thì chắc chắn là ký được hợp đồng liền không cần phải đợi hôm nay người ta xuống thêm một lần nữa rồi mới quyết định.

Tôi chuẩn bị cho mình 1 bộ trang phục đẹp và lịch sự để đến xưởng hôm nay thay vì ăn mặc xô bồ xô bộn như mọi khi khi đến xưởng, dù gì hôm nay cũng có khách, phải ăn mặc sau cho coi được. Khoảng 9h30 tôi nghe tiếng xe hơi ngoài cửa, cô khách hàng hôm bữa ghé thăm xưởng hóa ra lại là người quen- Thanh Vân cô bạn tôi quen được ở Sài Gòn vào một chiều mưa, hôm qua tôi vừa nói chuyện huyên thuyên với cô ấy trên facebook, tôi đâu ngờ kế hoạch thăm miền Tây của cô ấy lại là cái cơ sở may của tôi. Vân cũng khá bất ngờ khi gặp lại tôi, đương nhiên thằng bạn tôi trở thành người thừa trong câu chuyện của tôi và Vân, Vân hứng thú với việc tôi dắt đi xem cái vườn rau xà lách tôi trồng hơn là việc thương lượng hợp đồng, tôi cho Vân xem cái chuồng bò mới xây, bầy gà con của tôi vừa nở trứng,.. Chiều hôm ấy tôi còn rủ Vân đi ra ngoài đồng xem tôi trỗ tài bắt cá cho đến tận chiều tối, Vân rất phấn khích trước cảnh sông nước và đồng lúa mênh mông ở quê tôi, cô ấy nói thấy lòng mình nhẹ nhỏng và như trút bỏ hết mọi phiền muộn khi đặt chân đến vùng đất này, … Tôi trêu cô ấy thì về đây lấy chồng miền Tây lúc nào cũng sẽ có cảm giác nhẹ nhỏng như thế, cô ấy cười nhưng không nói năng gì hết, có lẽ cô ấy cũng như tôi cần có thời gian cho vết thương lòng lành lại. Trong một lần nói chuyện với nhau trước đây, Vân kể tôi nghe về việc chia tay với vị hôn phu sắp cưới của mình và thật tình cờ tôi lại là người chứng kiến điều ấy hôm ở quán café cùng đối tác ở Sài Gòn. Hai con người cô đơn chúng tôi có sự đồng cảm nhất định với nhau về tâm hồn, trong suốt thời gian từ lúc tôi về quê chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau qua email hoặc facebook , không nói đến công việc chỉ là những điều khó bày tỏ trong lòng và những điều đã xảy ra trong quá khứ, tìm sự cảm thông và động viên nhau bước qua những ký ức buồn và hướng tới ngày mai tốt đẹp.

Sau lần Vân ghé xưởng may, công ty Vân quyết định ký hợp đồng có giá trị khá lớn với xưởng may của tôi và cũng từ hôm đó Vân và tôi cũng thường gặp nhau trong công việc lẫn ngoài công việc, tôi dắt Vân đi tha diều cùng lũ trẻ trong xóm, đi đá bóng trên cánh đồng lúa mới gặt, thu hoạch rau xà lách và nhiều hoạt động đời thường khác của những người nông dân dường như rút kinh nghiệm lần trước, Vân không diện váy ngắn giày cao gót mà thay vào đó là áo sơ mi quần jean và dép kẹp, chắc chắn là cho dễ dàng đi dưới ruộng và đi bắt cá cùng tôi rồi.

Tôi dắt Vân ra ngoài chợ, hai đứa ngồi 1 gốc chợ bày hàng rau cải xà lách mà tôi vừa thu hoạch ra bán trông khá buồn cười, tôi vừa rao vừa chào hỏi bà con trong xóm trong khi Vân ngồi ngớ người ra , đó giờ ở Sài Gòn con nhà giàu toàn đi Siêu thị chắc Vân chưa thấy phiên chợ quê là như thế nào, cũng như tôi, bà con lối xóm thấy tôi là gọi là kêu, là hỏi thăm chẳng mấy chóc gánh rau xà lách của tôi được mọi người mua ủng hộ hết. Mọi người hỏi tôi về Vân, ai cũng ngở Vân là vợ sắp cưới của tôi khiến Vân đỏ mặt, tôi thì cũng cười cười chứ không giải thích, người quê tôi là như vậy họ lúc nào cũng ồn ào và ấm áp trong cái không khí yên tĩnh của làng quê khác hẳn với Sài Gòn. Sau 2 năm gặp lại tôi quyết định ngõ lời yêu Vân rồi khoảng 6 tháng sau đó chúng tôi cưới nhau, một cái đám cưới đúng chất miền quê nơi tôi đang ở. Câu chuyện tình yêu thời trai trẻ của tôi khép lại ở tuổi 32, tôi đã có gia đình và tôi bắt đầu có nhiều chuyện phải lo cho gia đình nhỏ mình sau này, có những khoảnh khắc nhớ lại những chuyện đã qua tôi chỉ mỉm cười với những điều đã mất, một tình yêu không trọn vẹn, một ký ức đẹp về người con gái tôi đã từng yêu, ngủ yên nhé, tình đầu của tôi.
.
.
.

Ba năm sau ngày tôi kết hôn , tôi trở lại Sài Gòn trong một ngày nắng cuối tháng tư trong một chuyến công tác, sau khi đã hoàn thành tất cả mọi chuyện tôi quyết định ghé ngang qua trường học cũ ở quận Năm và tôi bắt gặp Vân ở đó, ở phía bên kia đường cô gái mà tôi đã từng yêu hiện rõ dần mồn một, cái cảm giác gặp lại người con gái mình đã từng yêu thương thật lạ, có cái nôn nao, hồi hộp và có cả những ký ức của ngày nào bổng ùa về trong phút lát …

HẾT- Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét