Ta làm người xa lạ bao lâu rồi hở em

[Blog nổi bật trên cộng đồng Zing Me]  TA LÀM NGƯỜI XA LẠ BAO LÂU RỒI HỞ EM

Tác giả: Lâm Mắt Kiếng




Những ngày cuối thu trời mưa nhiều hơn, mưa nhạt nhẽo cả tâm hồn của những người cô độc, chẳng ai ngồi ở sau xe, chẳng ai nhắc nhở đem ô dù hay mặc áo mưa kẻo ướt mà cũng chẳng cần ai thêm nữa, một mình ta là đủ, ta tự biết nhắc mình mặc áo mưa, ta hòa mình vào dòng người hối hả đang vội về nhà nhưng đang kẹt giữa cơn mưa cuối thu này, mưa thì cứ ầm ầm như trút còn ta thì lòng nặng lòng với những điều đã mất,… ta đã làm người xa lạ với nhau … bao lâu rồi hả em.

Mưa hòa vào những ký ức hôm qua, hòa vào trong sự nhớ thương day dứt về một chuyện tình đã vỡ, vỡ như giọt mưa đang rơi ngoài mái hiên, từng giọt từng giọt tan vào dòng dĩ vãng,… chúng ta vẫn cứ hay hờn trách người khác thay đổi, trách sự quan tâm của mình không được nâng niu, rồi từ trách móc giận hờn ta biến những điều nhỏ nhặt trở thành vấn đề lớn của 2 đứa, khi mà con người ta giận dỗi, khi mà lý trí bị cái đầu nóng lấn áp là khi ta buông những lời tổn thương dành cho nhau,… ta vẫn không ngừng oán trách cho đến khi lời chia tay buông ra nhanh không kịp lấy lại, một cái gật đầu, những giọt nước mắt lăn trên mi mắt, ta buông tay nhau, một cuộc tình chấm dứt.


Thế giới này bỗng trở nên trống trải hơn, mọi không gian thân quen giờ trở thành nỗi nhớ kỳ lạ, nhớ một người không thuộc về mình, những vòng tay ấm giờ chỉ còn là trong ký ức,  cứ đi và lạc lối giữa mê lộ nổi nhớ và hiện tại, tự soi rọi lại đời mình, tự nhìn thấy mình đã thay đổi đã khác đi,… thật ra cuộc sống cũng thế dù không có ta hay người, dòng thời gian vẫn chảy mặc cho ta có muốn nó dừng lại,… Cứ mãi oán trách  ta quên mất rằng mình cũng là người thay đổi, ta không phải là ta dịu dàng ấm áp, ta khác rồi mà không nhận ra, ta chỉ thích oán trách rồi đẩy tình yêu ấy vào trong tử vực, vậy cô đơn này có gì sai, khi chính ta là người đã chọn nó,… Ký ức này, tình yêu này và sự hối hận này… cứ âm thầm day dứt mãi.

Ta làm người xa lạ bao lâu rồi em, khi những tin nhắn không còn thâu đêm như trước, khi những nỗi nhớ không còn có thể bày tỏ, những câu chào xã giao vội rồi bỏ đi, những tin nhắn gởi đi nhưng không có lời đáp, những câu nói gắt gỏng làm tổn thương nhau, giữa 2 người xa lạ có cùng một ký ức thì phải là như vậy à, phải xem đối phương tàn hình giữa cuộc đời mình, phải buông bao lời oán trách và gắt gỏng làm tổn thương người mình từng thương. Phải chặn facebook nhau mặc dù trước đó mỗi ngày đều đặn hàng chục comment hay những bức ảnh mà cả hai cùng xuất hiện. Chia tay , mọi thứ thuộc về nhau đều nằm trong 1 cái thùng nhỏ xếp xó ở nhà kho đợi 1 ngày nào đó sẽ tiễn nó lên chiếc xe rác, cái ngày mà đã thôi oán trách đã thôi không còn yêu. Cứ như thế ta lướt qua đời nhau, dòng thời gian vẫn cứ vô tình trôi mãi, những ký ức yêu của những ngày vụng dại, tan dần theo tiếng chảy của cuộc đời, chợt một ngày mưa cuối thu, dưới cơn mưa chiều ngập nước, ta bắt gặp nhau trên 2 đường đối ngược, lặng nhìn nhau 1 khắc rồi lại vội bước qua nhau, rồi tự hỏi với lòng mình ta đã làm người xa lạ với nhau … bao lâu rồi hả em.

 30.9.2014

Nhận xét