Đoạn kết cô đơn

[Blog nổi bật trên cộng đồng ZM] ĐOẠN KẾT CÔ ĐƠN



Trên đời này vốn có quá nhiều chuyện mà bản thân dù cố gắng cách mấy cũng ko làm được, nổ lực cách mấy cũng không thể vớt tay nếu kéo được, nếu mọi sự cố gắng hôm nay chỉ mang đến sự tổn thương cho nhau thì hãy dừng lại, cho 1 cơ hội khác, xem như tự giải thoát cho chính mình, thời gian rồi sẽ làm lạnh mọi thứ!

Đi một mình vốn dĩ là rất lạnh và cô đơn nhưng đi hai mình mà vẫn cảm thấy lạnh vẫn thấy cô đơn vẫn thấy lạc lõng trong cuộc đời nhau vậy tình yêu này có phải là sắp đi vào đoạn kết, một đoạn kết không ai mong đợi, càng cố gắng xích lại gần nhau thì lại càng xa nhau, càng cố níu kéo nhau thì lại càng mang cho nhau nhiều cảm giác mệt mỏi, nhàm chán... vậy ta cố gắng để làm gì. Để níu kéo một người đã hết thương, hối tiếc những kỷ niệm đã có khi bên nhau hay và vì bản thân không đủ dũng cảm để bước đi tiếp một mình, liệu rồi sẽ ra sao khi chỉ mình ta và bốn bề những ký ức...

Nhưng rồi thay vì dày vò nhau chỉ vì những điều đã có, ta buông tay nhau, tự xem là cho nhau một lối thoát, cho nhau một cơ hội để làm lại mọi thứ, ta trở về với bản ngã cô đơn của chính mình, không cần ai nữa, chỉ mình ta gậm nhấm sự cô đơn của chính mình. Tình yêu đâu phải là những kỷ niệm đã có khi bên nhau mà là những trải nghiệm, những phút giây bên cạnh nhau vui vẻ và hạnh phúc, ta có tiếc nuối cũng không được, níu kéo cũng không được vậy thôi lòng cứ cố chấp cũng có được gì, cứ để nó trôi vào quá khứ và nằm yên ở đó. Nói là nói thế nhưng trái tim con người vốn dĩ mong manh và yếu đuối, không từ bỏ được, không níu kéo được nhưng sao mà lòng vẫn có cảm giác đau như cắt, buồn bã khi nhớ về mọi thứ,... sao không thể buông trôi như chính suy nghĩ của mình.... Sao lại không là mình của những ngày tháng vui vẻ trước đây,... ta làm sai điều gì, ta đã khác thế nào,... ta không sai mà chính ta đã khác, ta không thể nào xem như người không tồn tại, xem như người chưa từng bước vào cuộc đời ta, cuộc đời buồn và cô đơn như thế khi ta không có người, ... ký ức êm đềm chính là những cơn đau của những đêm thức trắng,... ta đánh mất chính mình khi không còn người.

Nhưng thời gian sẽ khiến ta thôi đau, khiến những nỗi nhớ dần nhạt nhòa theo năm tháng, có sẽ ta sẽ không yêu thêm ai nữa, nhưng cuộc sống sẽ cho ta thêm một cơ hội nữa dù ta có muốn hay không, sẽ có một người khác nữa xoa dịu những nỗi đau trong lòng, cùng ta đi tiếp một nửa cuộc đời dang dở còn lại... Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn giờ, tóc rối, lòng tan, nước mắt nhạt nhòa, ta buông tay người trong một ngày nhạt nhẽo, ngày vẫn nắng trong xanh ta buông tay người con gái mà mình yêu thương nhất, một nửa cuộc đời chết đi trong tỉnh lặng nữa nữa còn lại nhạt nhẽo bước qua thời gian.
01.09.2014
Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét