Yêu thương không trọn (Phần 8)

YÊU THƯƠNG KHÔNG TRỌN

Người viết: Lâm Mắt Kiếng

Phần 8: ĐỐI DIỆN QUÁ KHỨ

Tôi bước ra về từng bước đi bỗng trở nên nhẹ nhỏm, tôi cảm nhận tim mình đang ấm áp trở lại, nó đã chết một lần khi tôi 24 tuổi mang theo là sự lạnh giá, buồn chán và thù hận còn bây giờ ở tuổi 29 nó đã sống lại với đầy ấp sự yêu thương , ở nữa kia của Trái Đất luôn hạnh phúc Vân nhé !



- Là sao, anh không hiểu. tâm trạng tôi trở nên không ổn định trước câu nói của Bình, trong khi nó vẫn bình thản nhìn tôi và tiếp tục cái sự thật mà nó muốn nói.

- Chị Vân không muốn em nói với anh điều này, nhưng em không muốn anh cứ hờn trách chị em như là một người bạc bẻo, thật ra chị hai em thương anh lắm đấy, đứa con của chị được đặt theo tên của anh Duy Lâm Nguyễn, Duy là duy nhất còn Lâm là tên anh. Lúc chia tay anh, chị em khóc nhiều lắm đấy, sao mà có thể nói chia tay là hết thương được anh, nhưng chị 2 bảo chị mệt mỏi trước sự ấu trĩ của anh, anh và chị yêu nhau rất lâu, không lẽ anh không hiểu và không tin chị, anh luôn đẩy chị vào hoàn cảnh khó xử và phải lựa chọn, anh luôn bắt chị phải thế này thế kia mà anh quên mất một điều trong tình yêu người ta quan trọng nhất là lòng tin, anh không tin chị, điều này khiến tình cảm của anh và chị trở nên bế tắc rồi dẫn đến ngõ cụt, … Vừa chia tay chị, anh lại cặp kè ngay với một cô gái khác, em hiểu và chị em cũng hiểu đó là sự ấu trĩ nhất thời của anh, anh có cảm giác mình bị phản bội nhưng anh lại không nhìn lại mọi chuyện tìm rõ nguyên nhân mà anh đã đưa ra phán xét về chị, chính sự ấu trĩ của anh đã giết chết tình cảm của 2 người…

Bình vẫn tiếp tục kể những điều mà nó gọi là sự thật trong khi từng lời từng chữ nó nói ra giống như một vết cắt vào tim tôi vậy, thì ra là do tôi, tôi chỉ biết mù quáng với sự ghen tuông ấu trĩ mà dần siết tay bóp chết tình cảm mà 2 đứa đã dày công vun đắp. Tôi ngã người về phía sau, có gì đó nặng nặng trên mi mắt, thế thì tôi cũng hiểu được vì sao Vân vẫn cứ khẳng định với tôi là Vân không hề có lỗi gì với tôi cả,… giờ thì tôi cũng mới hiểu được tôi đã yêu một người nhưng lại yêu không đúng cách, tôi đã phá hủy tình cảm mà tôi và Vân có được cùng nhau bởi sự ghen tuông, ích kỷ và sự ấu trĩ của chính mình. Gần 30 tuổi đầu mới hiểu yêu một người thế nào là đúng, nhưng giờ thì còn quan trọng gì nữa, tôi đã không có cơ hội để sửa sai cho hành động của mình. Tôi buông tiếng thở dài, Bình vỗ vào vai tôi và khuyên tôi nên có một bắt đầu mới cho riêng mình, đừng cứ trói mình trong quá khứ và kỷ niệm hãy sống như những ngày xưa vui vẻ và yêu đời như ngày xưa chị Vân của nó đã yêu mến một người như thế. Tôi mỉm cười nhìn nó, nói thêm một vài câu rồi nó chào tôi vì sắp phải dự họp, … nó đi để tôi một mình với bao suy nghĩ, bao nhiêu lâu nay tôi đã nghĩ sai về Vân và tự cho bản thân mình là người tội nghiệp nhất trên thế gian này, nhưng tôi hiểu Vân cũng như tôi cũng đau đớn khi mất đi tình yêu, cũng mang trong mình sự day dứt không nguôi về mối tình đầu tiên không trọn.

- Sau này khi mình lấy nhau chúng ta sẽ có một căn nhà riêng thế này, anh nhỉ !

- Thì bây giờ nó cũng là nhà của chúng ta rồi đó.

- Không nhà này anh thuê, anh trả tiền phòng, trả tiền điện, trả luôn tiền nước thì là nhà của anh không phải là của chúng ta.

- Èo, nhưng anh đâu có tính toán như vậy đâu !

- Quan trọng là em và anh chưa có kết hôn với nhau, và em cũng đâu có ở đây đâu, chỉ là qua dọn dẹp cho anh thôi nên chưa có tính.

- Nhưng mọi thứ trong phòng của anh là do em sắp xếp của đấy chứ !

- Em thích như thế, em muốn mọi thứ anh nhìn thấy mỗi ngày, mọi thứ gắn liền với cuộc sống của anh điều phải có hình dáng của em hết, như vậy anh sẽ không có thời gian để quan tâm những cô gái khác.

- Bộ anh giống người lăng nhăng lắm à !

- Không, nhưng thời gian đâu nói trước điều gì cẩn thận vẫn hơn, mà dọn về đây ở anh có thấy buồn nhớ tụi bạn cùng phòng không.

- Cũng thấy buồn đôi chút nhưng mà ở đây mình có không gian riêng tư hơn, như anh muốn hôn em lúc này cũng không sợ ai nhìn thấy. Tôi khẻ hôn nhẹ lên đôi má của em lúc nào cũng ửng hồng mỗi khi ngồi kề bên tôi.

- Anh hư lắm ! Nói rồi em ngã vào lòng tôi, cảm giác bình yên và hạnh phúc đơn giản chỉ là như vậy.

- Anh có từng nghĩ sao này sẽ đặt tên con chúng ta thế nào chưa ? Vân nghĩ ngợi điều gì rồi hỏi tôi như thế.

- Anh chỉ nghĩ mỗi chuyện sau này anh sẽ dạy con học và em dạy con viết bùa,… như thế con của chúng ta sẽ vô đối.

- Sao không phải là ngược lại, em chưa bao giờ viết bùa hết làm sao mà dạy được vậy anh dạy con hết luôn đi.

- Sao cũng được anh dễ tính lắm hihi

- Mà nè, vậy sao này em sẽ đặt tên cho tất cả các con của mình đó, anh không được ý kiến ý cò gì đâu.

- Ơ em dùng từ tất cả là một chục hay hai chục, anh nghĩ là 14 là tốt nhất , 11 đứa vào sân đá còn lại dự bị 3 đứa, vậy em hen !

- Hứ anh nghĩ em là gì mà đẻ lần cả chục,… em nghĩ 2 đứa thôi, 1 đứa con trai tên Duy Lâm và 1 đứa con gái tên Duy Vân.

- Con gái mà “lót” chữ Duy nghe kỳ kỳ !

- Duy là duy nhất đó biết chưa !

- À vậy là chỉ có duy nhất 1 Lâm và 1 Vân thôi đúng không.

- Ừ giống như tình yêu của anh và em , người em yêu duy nhất là anh và người anh yêu duy nhất là em.

- Ủa anh có nói yêu em duy nhất hả

- Vậy anh không yêu em phải không ?

- Không không ý anh là anh yêu em hơn cả từ duy nhất.

- Anh chỉ giỏi nói thôi …

Cuối cùng thì Vân cũng đã thực hiện cái quyền đặt tên cho con của mình, chỉ tiếc là ba thằng nhỏ không phải là Lâm như chính cái tên Duy Lâm của nó ,tôi thở dài và suy nghĩ giờ thì phải đối diện thế nào với chính bản thân mình với thế giới của riêng mình khi mình chính là người đã tự tay phá vỡ nó, mà không, tôi không cần bước vào cái thế giới ấy nữa vì nó không phải là của riêng tôi mà nó là của tôi và của Vân là ký ức êm đềm về tình yêu của hai đứa, sự nhớ nhung sẽ vẫn luôn còn ở nơi đó, mọi sự trách móc, hận thù đã được giải tỏa,… mọi thứ cũng nên dừng lại, tôi không thể nào cứ ở mãi trong những đoạn ký ức được, sau cuộc nói chuyện với Bình mọi khúc mắc trong lòng tôi đã được giải quyết, tôi biết là mình không thể nào tiếp tục hẹn hò với những ký ức đã mất, rủ bỏ cái lớp áo khoác buồn bã, tôi muốn mình không nhớ đến những điều đã xảy ra khiến tôi và Vân đau lòng, những kỷ niệm đẹp , những ký ức về tình yêu thời trai trẻ tôi sẽ giữ nó ở trong tim mình, nó sẽ sưởi ấm tôi những lúc tôi cô đơn và đến những năm tháng cuối cùng của cuộc đời, tôi sẽ tự hào vì trong tim mình luôn gìn giữ một tình yêu đẹp như thế. Tôi đứng dậy vươn vai, bầu trời đã ngã màu đen, tôi không thấy nhỏ cháu yêu quý tìm mình, một tin nhắn từ điện thoại “Con có hẹn, chú yêu về trước đi nhé, tối nhớ gởi hình cho cháu đó, yêu chú nhiều”. Tôi bước ra về từng bước đi bỗng trở nên nhẹ nhỏm, tôi cảm nhận tim mình đang ấm áp trở lại, nó đã chết một lần khi tôi 24 tuổi mang theo là sự lạnh giá, buồn chán và thù hận còn bây giờ ở tuổi 29 nó đã sống lại với đầy ấp sự yêu thương , ở nửa kia của Trái Đất luôn hạnh phúc Vân nhé !

(Còn tiếp)

Nhận xét