Yêu thương không trọn (Phần 6)

YÊU THƯƠNG KHÔNG TRỌN

Người viết: Lâm Mắt Kiếng

Phần 6: NHỮNG NGÀY Ở QUÊ !

Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên...



Những ngày đầu ở quê khá bận rộn nhưng rất vui, tôi theo cha ra đồng thu hoạch lúa, khác với những ký ức tuổi thơ êm đẹp của mình, chẳng có việc phải cắt lúa, ôm lúa lại chất thành đống, cũng không không có việc phóng lúa,… Tất cả đã có máy cắt dập liên hợp làm hết, công việc của tôi là chỉ chờ người ta cho lúa vào bao và cho lên xe tải chở về nhà,… Vác mấy bao lúa khiến tôi ê ẩm cả mình, tối ngã lưng xuống là ngủ như chết, chẳng suy nghĩ gì hết. Lũ trẻ trong xóm khá thích tôi, chúng lôi tôi vào tất cả những cuộc vui của chúng, tôi đi bắt cá, thả diều và chơi đá bóng cùng chúng, … Và cái không khí êm đềm vào buổi tối giữa cánh đồng trống ngồi một mình có trăng treo có gió thật thoải mái và tỉnh lặng.

Ban đêm ban hôm anh lôi em ra ngoài này làm gì đây !

Ra ngoài đồng hóng gió, có trăng có lúa và có anh và em, lãng mạn y như trong phim em không thích hả ?

Em thích tại em nghĩ anh có mưu đồ xấu với em !

Ơ, anh không hề à nha, mà nếu có thì em cũng không trốn được hi hi ! Tôi vừa nói vừa lôi Vân tới chỗ có cây cầu tạm bắt qua con kênh dẫn nước tưới cho các vuông ruộng, hai đứa ngồi trên cây cầu thả hai chân xuống phía dưới nhìn trời nhìn đất bao nhiêu thứ về đồng ruộng được Vân lôi ra mà hỏi,… Vân sống ở thị trấn cách nhà tôi 8 cây số ở chỗ Vân không có đồng ruộng thế này, Vân ngây ngô kể cho tôi nghe chuyện hàng ngày ở trường với một sinh viên năm nhất như Vân thì mỗi ngày là những điều mới lạ, Vân ngạc nhiên và xoay sang hỏi tôi :Tại sao không có ai thích em hết vậy ? Tại em xấu ! Dám nói em xấu hả ? Vân đánh yêu vào lưng tôi, rồi lại nói : Không biết sau này con chúng ta thế nào anh nhỉ ? Đương nhiên là thông minh giống anh và xinh đẹp giống em. Sao khi nãy bảo em xấu ? Anh đùa thôi chứ em của anh là đẹp nhất. Anh chỉ được cái giỏi nịnh… Tôi thích ngồi bên Vân những lúc như thế này, yên tĩnh giữa bầu trời đêm không có ai hết chỉ có tôi và Vân, cảm giác được có 1 không gian riêng tư thích thật, chẳng bù với lúc ở Sài Gòn ,tôi với Vân ít khi nào có không gian riêng với nhau ở nhà trọ tôi hay nhà trọ Vân cũng có cả khối người,… Những buổi đi chơi thì không khi nào tụi thằng Phương chịu vắng mặt, chúng nó cứ ngồi ìn trong cuộc sống của tôi và Vân mà không chịu thoát ra, trốn được tụi nó về quê lần này là một kỳ tích. Vân vẫn huyên thuyên về chuyện ông thầy giảng viên này, bà cô giảng viên kia cho tới khi phát hiện tôi cứ im re như bức tượng. Sao im lặng vậy anh ? Có nghe em nói không ? Nghe chứ nghe đầy đủ và chẳng sót một chữ ! Xạo nhìn anh là biết anh không tập trung rồi, không có anh lúc nào mà không tập trung. Vậy em nói gì anh nói lại cho em nghe thử xem ! Ờ thì em nói em muốn hôn anh ! Chưa đợi Vân phản ứng tôi đã hôn lên bờ má lúc nào cũng ửng hồng như mắc cở… Ai cho hôn mà hôn hả ? Thì em cho ! Em không có cho bao giờ, anh bắt nạt em ! Hả , không có chuyện đó bao giờ,… Có anh vừa hôn e là bắt nạt em đó, em biết là anh có mưu đồ đen tối với em mà, em không chơi nữa, em đi về đây … Vừa nói vừa bỏ đi, tôi cũng ngồi dậy chạy theo Vân, làm gì có giận lại nhõng nhẻo … con gái đúng thật là sinh vật phiền phức và rắc rối.

Chỉ có đêm là bầu bạn cùng tôi, cái cảm giác nhớ thương một người trong ký ức thật là lạ, nó khiến ta có cảm giác như mình đang nhìn thấy mọi thứ diễn ra một lần nữa nhưng mà giơ tay ra để đón lấy thì mọi thứ lại tan biến, tôi bất chợt nhận ra cũng là chỗ tôi và Vân đã từng ngồi cùng nhau, cũng có trăng treo và hương lúa vừa gặt sự vô thức nào lại đem tôi về nơi kỷ niệm với những ký ức vẫn còn miên man nhớ, đêm thật buồn khi nổi nhớ đến, cái cảm giác cố tìm quên lại càng tệ hơn, tôi thở dài nhìn vào cái bóng của mình trên mặt hồ trước khi tiếng chuông điện thoại phá tan cái không gian im lặng, … Vân gọi cho tôi, … tim tôi đập rộn rã lên nhưng rồi chưa đến 10 giây tôi hiểu là không phải Vân mà là Thanh Vân cô gái tôi quen ở Sài Gòn hôm trời mưa.

- A lô , anh nghe nè Vân !

- Anh Lâm rảnh không ? Em đang định tìm anh để trả ơn trả nghĩa đây !

- Em nói gì mà nghe ghê vậy, có gì mà ơn với nghĩa , anh đang rất rảnh đây nhưng anh không ở Sài Gòn.

- Ủa anh đi công tác hay sao mà lại không ở Sài Gòn.

- Không anh thôi việc trên đó giờ đang ở quê làm nông dân nè !

- Anh có nói đùa với em không, một công việc tốt vậy sao anh không chịu làm mà về quê làm nông dân chi cho cực vậy anh.

- Ai cũng có những lựa chọn riêng cho mình mà em, tiếc quá không được uống café của em.

- Em cũng tiếc nữa, anh định về dưới luôn hay chỉ tạm thời.

- Anh chưa có dự định gì gì hết, nhưng khi trở lên anh nhất định sẽ gọi cho em và đòi chầu café hôm nay.

- Vậy nhe anh, chúc anh có một buổi tối vui vẻ, chào anh.

- Em cũng vậy nghen , pipi em.

Vậy là thêm một người nữa đã phát hiện ra tôi mất tích , không biết thiếu bước chân tôi Sài Gòn có buồn không chứ tôi thì lại hiểu quyết định chạy về quê vội vàng của mình không có hiệu quả như tôi tưởng làng quê yên bình này đâu đó cũng có hình bóng của Vân, nghỉ ở nhà được một tháng , tôi quyết định gom số tiền dành dụm được đầu tư vào xưởng may của thằng Thọ, những công việc ở xưởng may mới mở rất nhiều tôi dần quên Vân trong công việc, thời gian để tôi nghĩ về Vân dần ít đi, tôi phải đi tìm khách hàng cho xưởng may, tìm được khách hàng về rồi phải phụ lo nguyên phụ liệu may , vải vóc các thứ,… rồi còn phụ thằng Thọ quán xuyến con người trong xưởng… bao như thứ công việc đặt lên vai tôi với nó, tuy nhiên lô hàng đầu tiên xuất xưởng đúng ngày và đạt tiêu chuẩn là động lực cho chúng tôi tiếp tục phát triển cái xưởng may nhỏ của mình.

Xưởng được khoảng 110 người, chúng tôi thành lập thành 4 chuyền may, hầu hết trang thiết bị trong xưởng đều mua cũ lại, ban đầu chúng tôi gặp nhiều khó khăn trong việc sữa chữa máy và thiếu một kỹ thuật may thật sự nên phải thuê bên ngoài giá khá đắt đỏ, may mắn cho chúng tôi là vợ chồng thằng Dũng đang ở quê, vợ thằng Dũng là kỹ thuật trưởng tại một xí nghiệp may nhà nước còn nó thì là thợ bảo trì máy may. Biết tôi và thằng Thọ đang tìm người nên 2 vợ chồng nó về làm chung, từ lúc vợ chồng thằng Dũng về làm thì mọi chuyện dần ổn định hơn, tôi không còn phải lo lắng hàng không chất lượng hay máy may bị sự cố nữa… 6 tháng đầu may hàng chợ, tôi thấy đã đến lúc tìm cho mình 1 đối tác gia công hàng xuất khẩu, chỉ có gia công hàng xuất khẩu mới có lời chứ may hàng chợ thì không lời bao nhiêu hết cả, tôi bàn với thằng Thọ về ý định của mình, nó bảo cái tay người Hoa ở Bình Chánh đang gia công cho 1 công ty khá lớn nên nếu muốn thì gã sẽ giúp đỡ, sau khi thống nhất cùng nhau , tôi và nó về vay gia đình thêm 1 số tiền nữa để sửa sang lại cái xưởng may cho tươm tất và sạch sẻ hơn để lấy điểm trong mắt khách hàng.

Thằng Thọ trở lại Sài Gòn tìm đối tác, còn tôi thì ở lại trong coi việc sữa chữa nhà xưởng, tôi không ngờ một người lười biếng như mình lại có thể làm được nhiều việc như thế, tôi dành thời gian nghiên cứu luật và tập may, tôi chưa từng nghĩ ngồi may lại khó như vậy, điều khiển miếng vải để cho nó chạy theo ý của mình không hề là một chuyện dễ dàng gì, tuy nhiên tôi không bao giờ bỏ cuộc hết… Sau sáu tháng hoạt động tôi cũng đã may được một số máy tại xưởng, thứ hai tuần tới sẽ có khách hàng đến thăm xưởng, nên hôm nay tôi cho mọi người dọn vệ sinh và về sớm, tuần sau sẽ là một tuần bận rộn, tôi nhủ với lòng như thế rồi quyết định dành cho mình 1 buổi chiều tự do, tôi quyết định thực hiện lời hứa với nhỏ cháu gái mình là sẽ giúp nó thực hiện 1 album ảnh tại trường , nghe tôi gọi nó mừng huýnh, tôi hứa với nó từ hồi nó mới vào lớp 10 đấy chứ nhưng lu bu mãi đến nay nó lên 12 rồi mới thực hiện được.

Trường cấp 3 nơi nhỏ cháu tôi đang học cũng chính là trường cũ của tôi, dừng xe trước cổng trường lòng tôi tự dưng có điều gì đó xao xuyến, có một cảm giác thân quen và một nổi nhớ kỳ lạ, cổng trường đây , ghế đá kia, mọi thứ dường như vẫn còn nguyên vẹn sau 10 năm tôi tốt nghiệp có chăng điều thay đổi chính là tôi đã lớn lên theo năm tháng , mọi ký ức về trường lớp bị nhòa đi bổng ùa về trong ký ức , tất cả như mới xảy ra vào ngày hôm qua, tôi trong phút chóc hóa ngây ngô như cậu bé năm 17 tuổi.

(Còn tiếp)

Nhận xét