Yêu thương không trọn (Phần 5)

YÊU THƯƠNG KHÔNG TRỌN
Người viết: Lâm Mắt Kiếng

Phần 5: TẠM BIỆT NHÉ SÀI GÒN !

Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao hôm ấy tôi lại nổi giận đến như thế, có lẽ vì tôi ghét thay đổi những thứ đã dần là thói quen của mình, tôi không thích thay đổi vị trí bàn việc, nơi mà tôi mở cửa sổ sẽ thấy cả thành phố nhộn nhịp hay là vì Vân?



- Hai thằng nó làm gì mà ủ dột thế, chắc Sài Gòn làm 2 thằng nó nhớ con nào rồi ! Tiếng của thằng Jupiter xóa tan cái không cái không khí buồn ảm đạm, cái thằng sinh viên chuyên viết truyện cho các báo lá cải giờ lại là một tác gia được yêu thích hàng đầu trong giới trẻ, truyện nó viết cứ xoáy quanh đề tài tuổi trẻ và tình yêu, đôi lần trong tác phẩm của nó tôi thấy ai đó khá giống mình và giống cả Mỹ Vân nữa, có thể những câu chuyện nó viết điều vay mượn những yếu tố thật xảy ra xung quanh nó và tôi và Vân là một trong số những yếu tố thật đấy.

- Rốt cuộc thì hai thằng bây cũng chịu đến làm gì lâu thế vậy, tao với thằng Lâm uống hết nữa két rồi.

- Tao nghe điện thoại của mày xong là chạy qua rước thằng Phương đấy, nhưng nó bận họp báo về cuốn sách mới xuất bản lại bị fan ham dọa vây quanh nên khó khăn lắm mới trốn ra được. Thằng Vinh giọng hài hước trả lời lại câu hỏi của thằng Thọ, con đường đi của nó thật lòng vòng như chính cách nói chuyện của nó, học xong cao đẳng đầu quân cho 1 công ty phần mềm làm được 1 năm thì công ty phá sản, nó đi học hoàn chỉnh Đại học ở trường Đại học Tự nhiên, tốt nghiệp ở lại trường làm Trợ giảng học học lên cao học và giờ làm giảng viên tại trường tư thục. Người nó lúc nào cũng tỏ ra lịch sự và đậm phong cách “nhà giáo” nhưng khi đi cùng bọn tôi thì chẳng ai nhận ra một thầy giáo “đàng hoàng” thường gặp ở trường nữa.

- Xạo mày ! Tao ngồi đợi mày mòn râu luôn mày mới qua rước !

- Tao nói vậy cho mày thêm phần danh tiếng còn không chịu !

- Chứ không phải mày bận nan nỉ con vợ già mới dây dưa qua trễ, biết vậy tao đi taxi qua cho rồi !

- Éo, biết vậy khi nãy tao cho đi taxi, qua tận nhà chở đi còn bị tống xỉ vả !

- Thôi, đừng cãi nhau nữa làm một ly mừng hợp mặt. Tôi cắt ngang cái màng “cãi yêu” của bọn nó. Chứ nếu không cắt ngang là không biết khi nào mới dừng lại, 2 thằng nó cứ như Chó và Mèo vậy gặp nhau là um xùm cả lên thế mà từ lúc tốt nghiệp đến giờ tụi nó vẫn thân nhau như hình với bóng, hôm đám cưới thằng Vinh , thằng Phương làm rễ phụ và ế luôn đến bây giờ. Khi xưa có một vài lần tôi nghĩ có khi nào 2 đứa nó đồng tính không nhỉ nhưng đến khi phát hiện thằng Phương vẫn còn chờ đợi mối tình đầu tuyệt vọng của mình thì tôi mới hiểu tình bạn tụi nó “hoàn toàn trong sáng” và nổi đau sự khó chịu khi mất đi một tình yêu không phải chỉ có mỗi một mình mình hiểu, Phương nó cũng mất đi người con gái nó yêu nhưng nó vẫn lạc quan vẫn vui vẻ mặc dù bên trong nó điều gì đang xảy ra thì không ai biết.

- Tao quyết định về quê. Câu nói của thằng Thọ làm cả bọn chưng hửng , sao lại bỏ lại Sài Gòn hoa lệ để về quê… chẳng phải nó luôn nói là phải quậy tan nát Sài Gòn trước khi về quê dưỡng lão, năm nay 28 tuổi có điều gì khiến nó về quê vào lúc này. Nó nói về quê mở cơ sở kinh doanh lúc này là cơ hội tốt để kiếm tiền và nó quyết định rời Sài Gòn hoa lệ này kể từ ngày mai sau tiệc nhậu này. Về quê,… tại sao không. Tự dưng tôi cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh để cho lòng mình nhẹ nhỏm: Tao sẽ về cùng mày. Mấy đứa nó đồng loạt nhìn tôi , một anh chàng ham vui thích những đêm ngoài phố như tôi sao mà chịu được cái không khí im lặng của làng quê, … Chắc bọn nó nghĩ vậy nên ngạc nhiên thôi , chứ với tôi về quê lúc này có khi lại là một sự giải thoát tôi khỏi những hình ảnh của quá khứ, vì trong tôi Sài Gòn lúc nào cũng chỉ là Vân

Sáng hôm sau tôi đến công ty nộp đơn xin nghỉ việc, sau khi trình bày hàng loạt khó khăn mà tôi tự “chế” tôi được. Sếp duyệt đơn cho nghỉ ngay sau khi bàn giao công việc lại,… Gần 6 năm làm việc ở đây có thật nhiều kỷ niệm, tôi dọn bàn làm việc của mình, cho tất cả những thứ của cá nhân mình vào một thùng catoon nhỏ vừa tay của mình cầm,… trong ngăn tủ còn đâu đó vài tấm hình mà tôi với Vân khi chụp chung khi còn bên nhau hồi trung học… Đi đâu cũng thấy là kỷ niệm, khi cô đơn thế này tôi lại có cảm giác nhớ Vân nhiều hơn. Nhớ lại những ngày tôi mới đi làm Vân hay đem cơm sang chỗ tôi, khung hình đặt trên bàn làm việc của tôi cũng do chính Vân đem đến,… Giờ thì cho tất cả mọi thứ vào cái thùng giấy này, dán lại và rời công ty.

Tôi gọi điện thoại cho chị chủ nhà để trả phòng, những thứ đem về không nhiều như tôi tưởng tượng, vài bộ quần áo, cái laptop, khoảng 10 cái khung hình, vài cuốn album, 1 quyển nhật ký,… còn những thứ còn lại như cái bếp ga, cái tủ lạnh , cái nồi cơm điện,… tôi tặng lại chị chủ nhà. Vậy là xong, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đó giờ thì chỉ đợi chiếc xe tải vận chuyển mà thằng Thọ thuê đến cho lên xe là nói lời tạm biệt Sài Gòn. Căn phòng này nơi mà Vân đã chọn cho tôi khi tôi được công ty thực tập giữa lại công ty làm việc, tất cả mọi thứ trong phòng này đều do Vân sắp đặt, khung cửa sổ nhìn ra ngoài thành phố những chiều gió lộng có tôi và có Vân, dù đã chia tay nhau nhưng mọi thứ mà Vân sắp đặt dường như với tôi đã là một sự hoàn hảo nên tôi không muốn thay đổi hay xê dịch nó. Cái lần Phương tự ý đổi chỗ cái bàn làm việc của tôi, làm tôi nổi đóa, tôi lớn tiếng đến mức làm Phương phải khóc,… Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao hôm ấy tôi lại nổi giận đến như thế, có lẽ vì tôi ghét thay đổi những thứ đã dần là thói quen của của mình, tôi không thích thay đổi vị trí bàn việc, nơi mà tôi mở cửa sổ sẽ thấy cả thành phố nhộn nhịp hay là vì Vân? Cảm giác buồn bã lại kéo đến mỗi khi một mình và suy nghĩ vu vơ thế này, dù gì hôm nay cũng là hôm cuối tôi ở trong căn phòng này, nhớ thêm một lần nữa rồi trút bỏ , trở về quê bắt đầu làm lại một con người mới toanh.

Em đặt cái bàn làm việc của anh ngay cửa sổ mỗi khi anh cảm thấy mệt mỏi chỉ cần tung cửa ra , gió Sài Gòn sẽ làm anh vơi đi sự mệt nhọc, cái khung hình này là khung hình kỷ niệm hồi 5 năm chúng ta yêu nhau anh phải để yên ngay trên bàn làm việc mỗi khi làm cảm thấy áp lực quá nhiều thấy chán thấy muốn bỏ cuộc thì hãy nhìn vào ảnh và nhớ đến em, … Em sẽ tiếp thêm cho anh động lực để anh vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Còn cái này là quà sinh nhật anh tặng em năm lớp 11, em đặt ngay đầu giường của anh, nó sẽ giúp anh đi làm đúng giờ, còn cái này nữa, anh rất hay mau quên nhớ dán notes lên tường những vấn đề quan trọng kẻo lại quên mất… Và còn cái này nữa …

Em em em có thể dừng điệp khúc cái này nữa để xuống bếp nấu cho anh 1 tô mì gói không, anh đói lắm luôn rồi đấy ! Tôi cắt ngang cái điệp khúc cái này nữa của em trong khi mắt vẫn dán dính vào màn hình máy vi tính.

Nếu không có em, ai sẽ nấu mì cho anh ăn mà giờ đày đọa người ta !

Không có em thì anh sẽ tự nấu, nhưng hôm nay em qua thăm anh thì phải chiều anh tý xíu chứ.

Chỉ giỏi cái miệng, mà anh làm em cảm động lắm đó biết không ?

Anh lúc nào chẳng làm em cảm động mà chuyện gì thế !

Thì 1000 con hạt giấy anh tặng em đó.

Ý trời anh tặng em hồi năm nhất đến giờ mới cảm động kỳ vậy nè.

Hôm qua em lấy ra xem vô ý làm rách một con , em phát hiện trong những con hạt đó có nét chữ của anh, anh làm em vui lắm đó biết không.

Đừng nói với anh là em tháo cả 1000 con hạt của anh ra để xem thông điệp trong đó đấy nhé !

Anh hay thiệt đó, em tháo hết rồi !

Trời ơi tiền của của tôi !

Tiền của gì anh.

À không, công sức của anh. Xém tý nữa là bị bại lộ, truyền thuyết 1000 con hạt giấy được lưu truyền rộng rãi trong tụi học sinh chúng tôi, nó lại càng trở nên lung linh và sến diêm dúa khi qua đến tay thằng Jupiter, sinh nhật đầu tiên của Vân tại Sài Gòn tôi được nó tư vấn việc làm 1000 hạt giấy 1000 thông điệp yêu thương, tuy nhiên thời gian rất ngắn chỉ còn 3-4 ngày nữa là sinh nhật của Vân, vừa viết thông điệp vừa xếp hạt là điều không thể nào hoàn thành được thế nên tôi đã nhờ tụi bạn cùng phòng giúp mình công đoạn đầu và cuối. Thằng Jupiter giúp tôi ý tưởng thông điệp, tôi viết và 2 thằng con lại xếp,đổi lại tôi sẽ dắt tụi nó đi nhậu miễn phí theo đúng phong cách của sinh viên. Vậy là cuối cùng những thông điệp sến như quả đất Vân cũng đã đọc, tôi cảm giác Vân yêu tôi nhiều hơn khi đọc những tờ giấy đó. Vân tựa mình vào vai của tôi và khẻ hát bài Em nhớ anh,… tôi gõ nhẹ vào đầu của Vân: Anh ở ngay đây thôi, có xa đâu mà nhớ !

Nhưng em vẫn cảm thấy nhớ anh , nhớ một cái ôm ấm áp !

Muốn nhỏng nhẻo hả, nấu mì anh ăn đi rồi anh ôm cho 1 cái ôm ấm áp không tính phí.

Anh kỳ quá không lãng mạn gì hết ! Nói rồi Vân ngồi dậy đi vào bếp nấu mì cho tôi, còn tôi thì trở lại với phần mềm mình đang viết dang dỡ, Vân ở phía bếp gọi vọng lên: Mà anh có nhớ sinh nhật lần đầu tiên của em ở Sài Gòn không ?

Nhớ ! Tôi trả lời cục ngủn, tôi đang phải tập trung cho phần mềm mình được giao, nếu không xong thì chắc phải về vườn sớm, vậy mà Vân cứ réo gọi tôi mãi.

Em muốn sinh nhật năm nay của em cũng lãng mạn như thế ! Lãng mạn, hồi năm nhất mình tổ chức sinh nhật của Vân thế nào ta… Nhớ rồi, 1000 con hạt giấy được treo khắp phòng trọ, những ngọn nến thấp sáng cả căn phòng hòa cùng tiếng đàn của thằng Jupiter, ở ngoài sân tụi bạn cùng phòng tôi và Vân cầm 8 chữ to : SINH NHẬT VUI VẺ ANH YÊU EM NHẤT ! mỗi đứa cầm một chữ như thế trong khi tôi lại gọi vọng vào phía trong nhà Em có yêu anh nhất không ??? Nhớ lại mà nổi da gà không hiểu vì sao ngày xưa mình lại sến diêm dúa thế nữa. Nhưng mà Vân thích sinh nhật kiểu như vậy thì năm nay tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho Vân như vậy, nhưng sẽ không cần đám bạn ngoài kia nữa, chỉ mỗi mình tôi và Vân thôi trong căn phòng này, những ngọn nến hòa cùng một bản nhạc trữ tình, đúng phong cách lãng mạn.

Trong vô thức tôi đưa tay về phía trước ôm lấy những khoảng trống hư vô,… chẳng có Vân ở đây chỉ có tiếng gió Sài Gòn hòa cùng nỗi nhớ, chỉ có đêm và những ký ức yêu thương ngọt ngào này đang dần bị phai nhạt. Tiếng nhạc phát lên từ tiếng chuông điện thoại, xe tải đang đậu trước cửa nhà, tôi ôm từng thùng đồ đã được dán kỹ vác xuống dưới nhà, chị chủ nhà cùng cậu con trai ra tiễn tôi, chị bảo khi nào rảnh thì ghé thăm chị, cái thằng nhóc con chị năm nay mới 8 tuổi mặt bí xị ôm lấy tôi: Khi nào chú Lâm mới trở lên chơi với cháu ? Xong việc ở quê chú sẽ lên, Bi ở nhà nhớ ngoan nhớ nghe lời mẹ , lần sau chú ghé thăm chú sẽ tặng Bi 1 con Robot bự thật bự chịu không. Nó gật đầu rồi hôn lên má tôi như một cách để khiến tôi giữ lời hứa với nó. Sau khi tất cả đã được chuyển lên xe, tôi trả chìa khóa nhà cho chị và leo lên cái con ngựa trời của mình VỀ QUÊ THÔI ! Năm nào cũng về thăm quê mấy lần mà chưa lần nào tôi lại có cảm giác nôn nao như thế này, có lẽ tôi đang muốn tìm sự bình thản trong tâm hồn, tìm quên mọi ký ức, SÀI GÒN , TẠM BIẾT NHÉ ! TẠM BIỆT CẢ NGƯỜI CON GÁI TRONG KÝ ỨC CỦA SÀI GÒN.

(Còn tiếp)

Nhận xét