Yêu thương không trọn (Phần 4)

YÊU THƯƠNG KHÔNG TRỌN
Người viết: Lâm Mắt Kiếng

Phần 4: SÀI GÒN NHỮNG CHIỀU BIA BỌT !

Ở nửa kia Trái Đất, Vân có hạnh phúc không và có cảm giác nhớ như tôi nhớ đến Vân thế này, một cảm giác nhớ không đúng chuẩn mực đạo đức, một tình yêu và những chiều hẹn hò cùng dĩ vãng,… một nỗi đau cứ âm ỉ



Sài Gòn to lớn với ai, chứ riêng tôi nó thật nhỏ bé, đi đâu cũng gặp người quen đi đâu cũng là những nơi chốn quen thuộc, cái con hẻm này chính là nơi mà tôi và đám bạn cùng phòng hay ngồi nhậu nhẹt, 1 dĩa trái cây 1 2 con khô cá đuối là đủ cho cả đám, với sinh viên nghèo thì đây là một buổi tiệc hoành tráng, còn gì tuyệt bằng việc có bia hơi, có bạn bè và có cái không khí ồn ào của Sài Gòn náo nhiệt. Và đương nhiên là có cả Mỹ Vân nữa chứ, Vân thường là người lôi tôi ra khỏi những cuộc vui bằng việc luôn đi kè kè theo tôi, hoặc gọi điện liên tục bảo tôi về nhà ôn bài,… Đó là những lúc tôi Vân làm tôi có cảm giác mất tự do và bực mình … giờ thì ngồi ở chốn cũ ngồi uống mấy chai bia rồi mà chẳng thấy ai gọi về, càng nhớ lại càng buồn, càng nhớ lại càng thấy não nề. Chẳng hiểu tôi bị thế nào nữa, buồn cô đơn thì chỉ nghĩ tới Vân, tới cô gái mà đã bỏ tôi đi lấy chồng, chia tay ba bốn năm rồi còn gì, vậy mà sao vẫn không quên được.

Đang ngồi trầm tư cùng chai bia đang uống dỡ,… tôi nhận được điện thoại của Thọ, thằng bạn thân thiết của tôi từ hồi trung học , tốt nghiệp Đại Học cùng thời gian với nhau mà giờ nghe đâu nó chuẩn bị mở cả công ty, còn tôi thì chưa đâu ra đâu hết !

- Đang ở đâu thế anh Lâm Mắt Kiếng ?

- Phạm Thế Hiển, quận 8 chỗ hay ngồi nhậu hồi sinh viên, cơn gió độc nào khiến mày gọi cho tao thế !

- Gió độc gì, tao vừa ở bên Trung Quốc về, để tao chạy tới chỗ mày, ngồi yên đừng di chuyển đó.

- Bao lâu nữa mày tới !

- Tao đang ở Nguyễn Văn Cừ nhanh thôi ! Đợi tao nha !

- Ok !

Cái thằng, đi thì thôi chứ về tới Sài Gòn là réo gọi, nó vẫn thế vẫn như những ngày tháng trung học, sống và làm theo những gì mà nó cho là triết lý đẹp: làm những gì mình thích, đi những nơi mình muốn và tận hưởng những gì mình có. Tôi cho nốt chai bia uống dỡ vào bao tử,.. cái vị đắng từ bia không làm cho cảm xúc của tôi khá lên được, tôi cũng đang tận hưởng những điều mình có đấy chứ,… nhưng sao tôi lại không thể có cảm giác vui vẻ và thoải mái như cái thời một ly bia hơi một miếng khô cá đuối…

- Quán nhậu này làm mày nhớ điều gì à. Thằng quỷ bạn thân của tôi xuất hiện cùng một cái ba lô đầy bụi, quần jean áo sơ mi cùng một cái áo khoát ngoài màu đen ngồi phía sau chiếc xe dream cũ kỹ, nó cởi nón bảo hiểm và gởi tiền cho chú chạy xe rồi tiến đến chỗ tôi.

- Một mình mà uống hết 5 chai bia, mạnh dữ ! Nó nói tiếp.

- Mày về khi nào mà nhìn giống đi bụi thế, không giống chủ cả gì hết !

- Tao về hôm qua, vừa xuống sân bay là tao lếch xác về Bình Chánh, một thằng người Hoa đi cùng chuyến bay với tao mời tao ghé xưởng sản xuất áo thun của nó ở dưới, ăn nhậu với nó cả đêm tao trở lên Sài Gòn xếp hàng mua quyển sách NHỮNG CHUYẾN ĐI VÀ NỔI NHỚ của thằng Jupiter, sách bán chạy khiếp mày, xếp hàng từ sáng mà tới hai giờ mấy mới mua được.

- Èo, sao không gọi cho nó xin là được cần gì mà phải cực thân vậy !

- Vậy thì còn việc gì ý nghĩa nữa, mày phải ra sức vì điều mày mong muốn, thì khi có được mày mới cảm thấy ý nghĩa.

- Lại triết với lý, vào 1 ly rồi nói tiếp.

Nó uống cạn hết ly bia rồi lại tiếp tục :

- Dạo này mày lười online facebook nhỉ !

- Vẫn thường xuyên, ngày nào tao không check bản tin.

- Ơ vậy sao không like hình tao hả thằng cờ hó.

- 28 tuổi rồi trẻ trung gì đâu mà like với thích !

- Vậy là mày không hiểu ý nghĩa của nút Like rồi, để tao nói cho mày biết là… Tôi cắt ngang lời nó nói bằng chữ “Stop”, tôi oải cái cách nó giải thích, lần nào nó giải thích chủ đề nào đó thì hơn cả giảng viên Đại học, nó phân tích vấn đề tỷ mỷ đến những gốc nhìn hẹp và nhỏ nhất, … Và nó say mê nói cho đến khi nào nó cảm thấy là đối phương đã “thật sự hiểu” rồi nó mới dừng lại.

- Mày kêu tao đợi ra đây không phải chỉ để quảng cáo nút Like cho facebook đấy chứ !

- À ! Kêu mày đợi là có chuyện muốn bàn với mày !

- Chuyện gì !

- Nhưng đợi thằng Vinh và đại tác gia “Jupier” đến rồi tao nói luôn , giờ thì cụng ly một cái nữa…

Thì ra là còn 2 thằng bạn nữa, nếu có luôn 2 thằng ấy ở đây thì y chan những năm đại học 4 thằng bạn thân cùng quê ở cùng phòng với nhau cùng ngồi nhâm nhi những ly bia đắng ở một quán vắng trong con hẻm đường Phạm Thế Hiển. Tôi học ngành Công nghệ thông tin thuộc Đại học Khoa học tư nhiên, thằng Vinh học Công nghệ thông tin thuộc Cao đẳng Cao Thắng , thằng Thọ cũng Công nghệ thông tin nhưng Đại học Hoa Sen và chỉ có tác gia Phương Jupiter là học ngành báo chí thuộc Đại học Khoa học xã hội nhân văn. Tự dưng nhớ cái thời sinh viên hoa lá hẹ, tôi đi lại chỗ chị chủ quán, hỏi mượn cây đàn cũ kỹ đang treo trong nhà vừa đàn vừa hát bài Cây đàn sinh viên giữa bầu trời đang chuyển dần đêm thế này, bài hát ngân lên mang cho tôi nhiều tâm sự, những kỷ niệm và ước mơ về ngày tháng sinh viên tươi đẹp.

- Chiều nay tao hẹn với Mỹ Vân, tụi bây không cần nấu mì gói cho tao đâu !

- Lại hẹn hò với gái, ba mẹ gởi tiền lên đây cho mày ăn học hay cho mày nuôi gái hả ! (Vinh)

- Thôi cái kiểu GATO của mày đi, khi mày yêu mày cũng giống tao thôi !

- Ai mà thèm GATO với mày, gái gú đầy đường, chỉ tại tao không muốn thôi đấy chứ !

- Thằng Vinh nói đúng đấy, gái gú đầy đường nhưng chẳng em nào để ý tới thằng Vinh, thấy cũng tội tội làm sao . (Thọ)

- Mày nói tao sao không coi lại mày đi Thọ ? Ế mấy mùa mít rồi mà bày đặt…

- Tụi bây im hết cho tao tập trung coi, đang viết đến lúc cao trào thì bọn mày lại ồn ào. (Jupiter)

- Tụi bây nghe tác gia truyện 18+ nói gì chưa , chỉ được cái ồn ào ! (Vinh)

- Tao viết truyện 18+ khi nào lũ cờ hó (Jupiter)

- Mà dạo này truyện ngắn của mày được một vài trang báo bắp cải đăng, ngày mày nổi tiếng sắp đến rồi đó Phương ! (Thọ)

- Mày nói đúng! Có khi nào nổi tiếng trước khi tốt nghiệp không trời (Jupiter)

- Cũng có khi mày không tốt nghiệp được nữa không chừng ! Bày đặt Jupiter này nọ, tao nghe mẹ mày gọi mày là Cu Đất không. (Vinh)

- Nghỉ sao nhà văn lại lấy bút danh Cu Đất, mày ăn cái gì mà kém I ốt thế ! (Jupiter)

- Ăn mì gói mày nấu đó thằng cờ hó (Vinh)

- Sao mày im re vậy Lâm, không góp tý xíu gió nào vậy ! (Thọ)
- Tao đang thay đồ, à cho tao mượn cái quần Jean của mày nha Thọ !

- Éo ! Cho thuê ngày 20 ngàn mày !

- Tao mượn đi chơi 4 tiếng , trả mày trước một ngàn rưỡi còn lại 2 ngàn tao đi chơi trả sao.

- Nó làm tao hụt hẫn quá bây !

- Mà Vinh này, cái áo má mày mới mua gởi lên đó, cho tao mượn luôn nhé !

- Mày đi chơi với gái có cần vậy không, áo đó tao chưa mặc đi đâu lần nào đấy !

- Vậy thì càng phí, tao khai trương trước, dù gì con Vân cũng qua đây dọn dẹp cho tụi mình hoài, đi chơi với nó phải ăn mặc coi sao được chứ ! À Thọ …

- Khỏi cần phải nói, anh hiểu mày quá mà, đi về đỗ xăng đầy bình cho anh ! Còn bị công an giao thông hốt thì tự bán thân chuộc xe về.

- Miệng mày ăn mắm ăn muối quá !Chưa ra khỏi nhà mà đã trù rủa, còn một việc nữa,… hôm nay là sinh nhật nhỏ Vân mà tao còn có mấy chục hà, tụi bây cho tao mượn đỡ, hết tuần sau tao lãnh lương trả cho.

- Lãi suất 50% ngày , muốn mượn bao nhiêu tao cho mượn !

- Mày cắt cổ hả Thọ, có ai cho vay lãi suất khủng bố như mày. Nan nỉ tụi bay mà, giúp tao lần này đi, sau này con tao với Mỹ Vân sẽ cho tụi bây làm cha nuôi.

- Để nó ăn trọc đầu tụi tao như mày hả, tha dùm đi, tao còn có ba trăm ngàn, ông bà già ở quê chưa gởi tiền lên, mày cầm đỡ hai trăm đi còn một trăm tao để mua mì gói.

- Mày làm tao cảm động quá ! Mày đúng là bạn tốt của tao. (Vinh)

- Thôi cái màn đạo đức giả đi, tao với thằng Jupiter cũng còn có nhiêu đây thôi, mày cầm mà đi lo sinh nhật cho gái. Tuần sau mà không trả thì đừng trách tụi tao độc ác. (Thọ)

- Tiền trong tay tao rồi giờ tao quịt đấy làm gì nhau.

- Nó lộ bản mặt sói già nó ra rồi kìa, mày nghỉ tụi tao làm gì ….(Vinh)

- Làm gì nhau nào !

- Tao up tấm mình mày khỏa thân trong toilet lên facebook coi ai chết.(Vinh)

- Thế éo nào mày rình tao tắm, biến thái hả pa !

- Vô tình thôi, giờ thì biến chỗ tụi tao ăn uống ! (Vinh)

- Vậy tao đi, tụi bay ở nhà quay tay vui vẻ nhé !

“Tao nhớ ngày xưa lần nào mày hẹn hò với nhỏ Vân mày đều dọn hết những thứ “tinh tú” trong phòng mình,… Nhớ ngày đó nghèo khó vậy mà vui” thằng Thọ cũng lạc vào những ký ức của ngày tháng sinh viên , nhưng khác với tôi, tôi hoài niệm vì tôi nhớ một người tôi đã yêu như sinh mệnh, nó hoài niệm là nó tiếc một thời vui vẻ của tuổi sinh viên đã đi qua. Cách hai đứa nhớ về cái tuổi sinh viên giống nhau nhưng trong tuổi sinh viên của nó là căn phòng trọ nhỏ hẹp, nóng nực bề bộn và những tô mì gói, nhưng trong tuổi sinh viên của tôi còn có Vân nữa, … nên trạng thái cảm xúc khi nhớ về một thời đã qua của hai đứa là không giống nhau, thậm chí là trái ngược. Tôi ngẩn lên bầu trời nhìn những vì tinh tú rồi tự hỏi lòng tình yêu đã chết rồi sau mà vẫn không quên được. Ở nữa kia Trái Đất, Vân có hạnh phúc không và có cảm giác nhớ như tôi nhớ đến Vân thế này, một cảm giác nhớ không đúng chuẩn mực đạo đức, một tình yêu và những chiều hẹn hò cùng dĩ vãng,… một nổi đau cứ âm ỉ, càng về tối bia càng ngấm nổi buồn lại càng lên cao, thằng Thọ lấy cây đàn mà tôi vừa bỏ xuống, vừa đàn vừa hát một bản nhạc thúi ruột,… “Hôm cô dâu sang nhà chồng ai ru con nghe buồn lòng …” càng làm xát thêm muối cho nổi buồn của tôi, Sài Gòn nhộn nhịp thế mà qua bài hát nó lại trở nên hoang vắng và buồn bã…

(Còn tiếp)

Nhận xét