Yêu thương không trọn (Phần 3)

YÊU THƯƠNG KHÔNG TRỌN

Người viết: Lâm Mắt Kiếng

PHẦN 3: SÀI GÒN KHÔNG HẸN MÀ GẶP

Yêu nhau là cùng nhau vượt qua tất cả hoặc là cùng nhau chịu đựng tất cả.



Trong cuộc sống vốn dĩ có những điều thần kỳ và suy nghĩ Sài Gòn không rộng quá của tôi lại trở nên đúng đắn, tôi bắt gặp cái cô gái mà tôi đưa về hôm mưa tầm mưa tả ở một quán cafe khi đang trò chuyện cùng đối tác. Cô gái nở một nụ cười với tôi và ngồi ở bàn đối diện, dường như cô gái đang chờ một ai đó, đối tác của tôi vẫn đang huyên thuyên về hàng loạt các yêu cầu mà ông muốn công ty chúng tôi cải thiện về phần mềm vừa được bàn giao, thú thật tôi chẳng hứng thú gì về công việc ở phòng kinh doanh, cứ cho tôi ngồi code phần mềm từ sáng đến chiều tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng do Giám đốc trực tiếp chỉ định đổi vị trí công tác, nên tôi phải cố,… tuy Sài Gòn chỗ làm việc rất nhiều tuy nhiên để tìm được một công việc với thu nhập ổn định cho một gã lười như tôi thì cũng không dễ tìm, nên phải ra sức mà làm thôi.

Tôi gật gật cái đầu , rồi đáp lại miễn cưỡng vị đối tác khó tính những câu như: à cháu hiểu rồi, cháu sẽ cải thiện, vâng bác nói rất đúng, … để cho ông vui , chứ thật ra tôi chỉ lưu tâm đến cô gái ngồi ở bàn đối diện, vẫn ánh mắt buồn rười rượi, và thỉnh thoảng là một cái thở dài khi nhìn vào màng hình điện thoại. Khoảng nửa tiếng sau đó, có một người thanh niên chừng tuổi tôi hướng đến chỗ cô gái, dường như anh ta là người cô gái ấy đợi…

Vị đối tác của tôi vẫn say xưa với hàng loạt khuyết điểm từ phần mềm đang chạy thử, mấu chốt vấn đề chỉ ở chỗ nhân viên ông ấy đã mô tả sai công việc cần phần mềm thực hiện dẫn đến code sai , nhưng ông ta là khách hàng tôi không thể nào mà trả lời với cái kiểu như ông về mà hỏi nhân viên của ông, mà chỉ biết gật và dạ,… Chẳng có gì mới mẻ thế mà ông đã nói với tôi từ sáng tới giờ, hơn 2 giờ đồng hồ chứ ít gì,… Ông đòi tôi cho coi cả phương án chỉnh sửa và kế hoạch chính thức đưa phần mềm mới vào thực hiện,… Những cái này tôi có nói thì ông cũng không hiểu, mà phần mềm này có phải do tôi viết đâu mà biết chỉnh sửa ra sao, cái này thì lại phải bàn lại với phòng thiết kế , còn kế hoạch chính thức khi nào hoạt động ngay cả tôi và ông ấy đều không có quyền quyết định, ông chỉ là Trưởng phòng bé nhỏ còn tôi là một nhân viên Kinh doanh quèn, chuyện chính thức ấy là của Giám đốc. Nhưng để vừa lòng ông và hạn chế bớt sự khó dễ của phía công ty đối tác, tôi mở đại 1 phần mềm mà tôi viết còn ở thời Đại học cho ông coi, đúng như tôi nghĩ, ông làm gì biết tý tẹo nào về lập trình nhưng ông rất vui vì tôi đã “ngoan ngoãn” như thế.

Ông kết thúc buổi gặp gỡ tôi bằng một cái bắt tay thân thiện, cuối cùng cũng đã xong, ông chào tạm biệt tôi rồi định ra về thì ông bổng dừng lại khi thấy cô gái và gã thanh niên ấy, hình như họ quen nhau thì phải, không phải là hình như mà đúng thật là họ quen nhau, ông ta là cha của cô gái mà tôi đã chở về hôm trời mưa tầm tả , ông gọi tên cô ta , cuối cùng tôi cũng biết được tên cô gái ấy ,thật trùng hợp cô gái ấy cũng tên Vân và người thanh niên đi cùng cô gái là vị hôn phu sắp cưới của cô, anh ta tên Cường, vậy là hết mơ hết mộng cái gọi là duyên trời định tuổi 28, ông đối tác cười nói với họ rồi quay ra về , ông nhìn về phía tôi và chào tôi một lần nữa, tôi mỉm cười đáp lại ông và “viện lý do” còn gặp 1 đối tác nữa nên sẽ về sau. Thật ra tôi còn gặp ai nữa đâu, dạo này kinh tế khó khăn các công ty phần mềm mọc lên như nấm, tìm được 1-2 cái hợp đồng trong tháng là cũng giỏi lắm rồi, chứ đâu ra mà nhiều, tôi luôn nói với chính mình như thế và thành tích của tôi ở phòng kinh doanh cũng không đến nổi nào luôn hoàn thành mục tiêu ban giám đốc đề ra , không dư không thiếu lúc nào cũng vừa đủ.

Tôi giả vờ check mail từ cái laptop trước mặt nhưng thật ra là tôi đang quan sát cô gái từ bàn bên. Tuy hai người họ nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng dường như cả hai đều không vui, … tôi đứng hồn khi nghe cô đòi hủy hôn trong khi anh kia cũng không mặn mà giữ cô ở lại. Điều gì đã xảy ra với họ, tôi vẫn giả vờ gõ gõ ghi ghi chép chép và mắt dán vào màng hình laptop để mọi qua mắt mọi người xung quanh chứ thật ra thì sự chú ý của tôi đang đặt hết ở bên bàn đối diện, dừng như họ vẫn bế tắc trong việc tìm ra tiếng nói chung, tôi thấy chàng trai đứng dậy và nói một câu làm phụ nữ rất đau lòng: “Thôi thì cứ làm những gì mà em muốn, anh không quan tâm nữa…” Người thanh niên đó đứng dậy rồi bỏ ra ngoài bỏ lại cô ấy ngồi yên như bất động, tôi thấy có những giọt nước mắt đang lăng trên bờ má cô,… tôi có nên qua đó an ủi không, như thế thì thật đường đột và cơ hội quá,… có lẻ cô ấy cần sự yên lặng vào lúc này để suy nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra… Nhìn cô ấy làm tôi nhớ đến chuyện của tôi và Vân, sau bao năm trôi qua, cái lần mà hai đứa quyết định chia tay nhau vẫn là nổi ám ảnh tôi trong từng giấc ngủ, chỉ một thử thách nữa thôi là sẽ được bên nhau thế nhưng tại sau lại không thể cùng nhau vượt qua được.

- Ba anh không muốn anh theo Công giáo vì anh là con trưởng trong gia đình. Lúc trước anh sợ nói ra em buồn nhưng thật sự tụi mình không thể bỏ qua chuyện này nữa, ba mẹ anh muốn em bỏ đạo hoặc là đạo ai nấy giữ chứ nhất định không cho anh theo Công Giáo.

- Em cũng không muốn né tránh vấn đề này nữa, gia đình em không chấp nhận cho em lấy chồng ngoại đạo, hoặc là anh theo đạo, tụi mình cưới nhau hoặc là đạo ai nấy giữ mình chia tay.

Không phải vì chuyện tôn giáo mà chúng tôi căng thẳng với nhau, mọi chuyện bắt đầu trở nên xấu đi khi hai đứa tốt nghiệp Đại học, Vân không theo nghề giáo mà chuyển hướng đi, làm trợ lý giám đốc cho một công ty đa quốc gia có trụ sở tại Sài Gòn. Sếp của Vân- Johnny Thái Nguyễn là người Mỹ gốc Việt, dường như hắn thích Vân ,tôi cảm nhận được điều đó dưới sự linh cảm của một thằng con trai, hắn là gã đàn ông rất xem trọng bề ngoài, ăn mặc lịch lãm và có phần đẹp trai và giàu có và tất nhiên là tôi không hề ưa ít gì hắn. Tôi ghét cách mà hắn quan tâm Vân quá mức mối quan hệ sếp với nhân viên, có ông sếp nào lại lái xe riêng đưa nhân viên về nhà, hỏi xem cô ta có ăn tối chưa hay là nói những câu tán tỉnh nữa vời. Tôi chỉ muốn đập vào mặt hắn một phát cho bỏ tức,… mà nếu Vân không đồng ý thì hắn làm gì có cơ hội đưa Vân về, nếu Vân không trả lời tin nhắn thì hắn liệu có bám lấy Vân như thế,… Yêu nhau 7 năm không sao hết, mọi chuyện lại trở nên bế tắc kể từ ngày hai đứa đi làm, tôi và Vân ít gặp nhau cả hai đều làm quần quật,… nhưng gặp nhau là lại cả nhau ầm ỉ,… dường như số lượng lần hai đưa cãi nhau tăng theo cấp số nhân vậy cứ nhiều hơn mà không giảm lại cũng chỉ vì sự xuất hiện của gã Việt Kiều Mỹ,… Vân khẳng định với tôi là xem hắn như một người anh trai, tuy nhiên tôi lại không cảm nhận được hắn xem Vân là đứa em gái, làm gì có thằng anh trai không bà con ruột rà gì mà tốt bụng như vậy,… Hắn làm tôi phát điên lên hôm sinh nhật Vân hắn mở tiệc ngay tại công ty và Vân quên luôn tôi đang chờ Vân ở nhà trọ của mình,… Đợi đến khuya tôi, tôi định bỏ về , hoa , bánh kem, ít rượu và tất cả những thứ tôi chuẩn bị cho một sinh nhật lãng mạn của hai đứa bị xếp xó lại , lạ là tôi không hề có cảm giác buồn mà thay vào đó là sự tức giận đến cực độ, tôi đóng cửa phòng Vân lại rồi bỏ ra về , ở phía dưới sân tôi thấy Vân và gã Việt kiều đó,… Chưa kịp nghe Vân nói lời nào, tôi đã bay vào nện cho gã công tử bột đó một trận, hắn bất ngờ trước cú đấm của tôi còn Vân thì liên tục kéo tôi ra, nhưng kéo thế nào được , khi mà tôi điên lên thì tôi bất chấp hết,… Hắn cũng không phải tay vừa, sau khi bị tôi cho vài cú vào mặt, hắn cũng trả đòn tôi bằng mấy cú đấm vào bụng, đánh nhau trước khu chung cư vào giữa đêm ,tôi và hắn và cả Vân bị bảo vệ và công an mời lên phường vì tội gây mất trật tự,… Lẽ ra tôi phải đánh hắn thêm tại ngay cái đồn công an trước thái độ quan tâm của Vân dành cho hắn. Thế là hết 7 năm yêu nhau không bằng một thằng Việt Kiều Mỹ vừa xuất hiện, sau khi ký tên vào biên bản tôi ra về một mình, từng bước nặng trĩu,… Vân cũng không thèm hỏi tôi vì sao mà chỉ quan tâm đến tên Việt Kiều đó có bị gì không… Tôi trở thành người ngoài cuộc trở thành người thừa trong lòng Vân từ hôm đấy,… Hết giận tôi tìm Vân, nhưng sự ấm áp của một mối tình bảy năm trở nên lạnh lẽo đến mức nhàm chán,… Và Vân lấy cái lý do tôn giáo để cứ dây dưa không muốn kết hôn cùng tôi, tôi biết cái kết của tình yêu hai đứa là không thể tránh khỏi.

Có gì đó ướt trên mắt tôi, có lẽ là bụi thôi ,chứ tôi đã chai sờn với cảm xúc cả rồi,… có xúc động có nhớ thương cũng là một mớ ký ức đã vỡ vụn mà tôi không bao giờ chạm tay vào được… Cô gái ngồi bàn bên tiến đến chỗ tôi sau khi đã khô nước mắt trên bờ mi và trên má:

- Em ngồi cùng bàn với anh được chứ !

- À, em ngồi đi dù sao anh cũng ngồi một mình !

- Hôm ấy thật là sự là lơ đãng quá , em không xin số điện thoại của anh và chưa được biết tên anh nữa !

- À anh tên Lâm . Vậy là thêm phần thất vọng tôi tưởng cô ta biết tên của tôi rồi đấy chứ, vậy mà còn nói biết tôi từ hồi ở Đại học, con gái thật là ... biết cách làm cho người ta mơ mộng.

- Em tên Thanh Vân, Thanh Vân là mây xanh đấy anh.

- Anh biết em là Mây xanh rồi. Tôi nở nụ cười đắc ý trong vẻ mặt ngạc nhiên của cô ấy !

- Sao anh lại biết tên em ?

- Nhờ ba em lúc nảy …

Cô gái nhìn tôi cười, tay gõ lên cái trán như cách người ta hay dùng để chứng minh sự đãng trí của mình.

- Em quên mất. Anh Lâm đang làm gì , mà anh là đối tác với ba em à !

- Anh làm phòng kinh doanh tại công ty phần mềm Việt Hoa, cha em là 1 trong những khách hàng của phía công ty em. Còn em đang làm gì, hôm nay không đi làm hay sao mà lại có thời gian lang thang café giờ này.

- Em làm trợ lý cho ba ở công ty , hôm nay em xin nghỉ phép vì có một chút việc riêng cần giải quyết. Mà anh chưa về công ty à !

Cô gái này thật khéo hỏi, chẳng lẽ mình lại đi nói do nhiều chuyện nên ở lại chưa về công ty,… Tôi giả vờ kéo cái điện thoại ra nhìn rồi, thở dài :

- Anh đợi 1 khách hàng, ông ấy hẹn anh trưa nay, ông hẹn anh mấy lần nhưng toàn cho leo cây , là một khách hàng lớn và tiềm năng nên anh phải ráng lần này là lần thứ 3 rồi đấy.

- À vậy à, em có tý việc phải đi trước, anh cho em số điện thoại để em còn mời cà phê cảm ơn anh nữa.

- Số điện thoại anh là 0947 xxx 006 nhá qua cho anh số của em đi.

Con gái Sài Thành thật là biết cách lấy lòng người khác, mà Sài Gòn đúng là chỉ có chút xíu đi đâu rồi cũng sẽ gặp, đợi Thanh Vân rời quán được chừng 10 phút, tôi cũng thanh toán tiền về công ty, không biết lão sếp có lằng nhằng với tôi vì việc ra ngoài lâu quá không về không nữa, mà nhằn riết tôi đâm ra tưởng lão đang hát một bản nhạc opera gì đó,… Thôi nghĩ ngợi tôi leo lên xe và phóng nhanh về phía chỗ làm, trong lòng vẫn là một mớ bồng bông nữa cũ, nữa mới…

(Còn tiếp)

Nhận xét