Ký ức tuổi học trò (Phần 29)

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ
Người viết: LâmMắtKiếng

Phần 29: NHỮNG BÀI THƠ TRONG NGĂN BÀN


Giờ ra chơi, tại lớp phòng B1.5 lớp 12B5:

-         Ai ngờ đâu được lớp mình lại có Phó Bí thư Đoàn trường mà là phó bí thư đầu tiên của khối lớp B, vinh dự ghê ! Hăn vỗ vào vai của thằng Lâm rồi nói như thế.

-         Thì cũng không ai ngờ là Phương lại trở thành đội trưởng của đội bóng đá trường giành chức vô địch giải bóng đá trung học phổ thông trong tỉnh.

-         Ừ ! Đó là mùa bóng cuối rồi !Bây giờ chỉ lo học thôi Lâm à !

-         Phương còn giữ ước mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp không ?

-         Không Lâm ! Ba mẹ mình định cho mình đi du học ở Mỹ hoặc ở Úc sau khi hoàn thành chương trình học, nhưng mình lại đang định thi vào trường Đại học Kinh tế, học quản trị kinh doanh sau này tốt nghiệp tìm 1 việc làm giống cha tui vậy !

-         Đại học kinh tế điểm cao khiếp !

-         Còn Lâm thế nào ?

-         Lâm sẽ đăng ký Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn để trở thành một phóng viên hoặc nhà báo.

-         Ước mơ vẫn không đổi à !

-         Ừ !

Thằng Thọ cầm 4 hộp nước mía vào lớp đưa cho hắn, thằng Đăng và thằng Lâm:

-         Mỗi đứa 5000

-         Mắc vậy mạy tao mua có 3000 (Đăng)

-         Công tao đi chi 3 thằng quỷ !

-         À tao có một bí mật mật này tiếc lộ với tụi bây !

Thằng Thọ chạy vô chỗ ngồi lôi ra một cái máy ảnh kỷ thuật số:

-         Eo hàng xịn nha, ở đâu thế ! (Hắn)

-         Anh Hai tao làm ở Sài Gòn gởi về cho tao !

-         Hàng ngon đấy ! (Đăng)

-         Quan trọng hơn là cái tao vừa chụp được !

-         Cái gì thế !

Cả bọn chụm đầu vào cái máy ảnh, một bài thơ được thằng Thọ chụp lại:

“NHỚ NGƯỜI TỔ 2

Tổ ba bên này nhớ bên ấy
Bên ấy lặng thinh chẳng nhớ đây
Đó đây chỉ cách một dãy bàn
Mà sao xa quá cách ngàn trái tim

Ấy ngồi mà cứ lặng im
Có hay hok đó tui thường nhó qua
Ngày thường tui cứ hát ca
Khúc ca đôi lứa có hay hông người

Tại sao ấy cứ mỉm cười
Làm tui nhớ quá nhớ thương quá trời
Nhiều lúc rất muốn ngõ lời
Nhưng mà ấy cứ xa vời chân mây

Làm sao âý mới hiểu đây
Làm sao cho khỏi nhớ ngày nhớ đêm?”

Đứa nào làm thơ mà ướt ác thế vậy Thọ ? (Đăng)

-         Tao nghỉ 90% là thằng Phúc ! Sáng tao đi học sớm thấy nó bỏ cái gì đó vào bàn của Xuân Anh, tao lẻn lấy ra chụp lại ! ( Thọ)

-         Vậy 100% luôn rồi chứ 90% gì nữa ? (Hắn)

-         Còn 10% là nó bỏ dùm người khác ! (Lâm)

-         Đúng là chỉ có Lâm hiểu tui ! (Thọ)

-         Sến diêm dúa vầy sao Xuân Anh chịu được ? (Đăng)

-         Nó với thằng Thuận, thằng Sơn cứ ầu ơ mãi, chẳng đứa nào nói thích Xuân Anh , còn bao lâu nữa tốt nghiệp rồi mà không thằng nào chịu nói ! (Hắn)

-         Mày nghĩ sao nói khi mà bản thân tụi nó biết 2 đứa còn lại cũng thích nhỏ Xuân Anh ? (Thọ)

-         Chuyện tình tay bốn éo le ! (Đăng)

-         Tao có cái này còn éo le hơn nữa nè ! ( Hắn)

-         Cái gì vậy Phương ?

-         Tao tìm được cái này trong học bàn !

Thằng Thọ tự dưng đỏ mặt, giựt tờ giấy mà hắn đang cầm nhưng rất nhanh tay tờ giấy đã được chuyển sang tay thằng Đăng, thằng thọ chạy theo thằng Đăng thì tờ giấy lại chuyển sang tay của thằng Dũng, đám con trai đang tham gia phong trào cho đến khi thằng Thọ không đuổi theo nữa thì thằng Thương đang cầm tờ giấy đọc oan oan trên bảng:

GỞI NGƯỜI CÙNG BÀN
Cùng trường cùng lớp cùng chỗ ngồi
Mà sau tôi đó chẳng hề biết nhau
Ghi lên câu nói hỏi chào
Mong sao đằng ấy cho mình làm quen

Tụi mình cùng điệu tuổi teen
Ấy thì mười sáu còn mình cộng hai
Ngày ngày cứ viết vu vơ
Đôi câu thương nhớ gửi người ngồi chung

Lênh đênh lòng cứ nhớ mong
Trông sao vào lớp thấy dòng chữ ai
Hai ta cùng một chỗ ngồi
Mà sao ấy cứ hổng hề hồi âm

Nhạc tình tui cứ lặng căm
Ấy ơi ấy hỡi hồi âm đi nào
Ào ào gió thổi rì rào
Xì xào là tiếng ồn ào tim đây

Mây trôi buổi sáng màu hồng
Lòng đây nhớ ấy đêm dài nhớ mong!!”

Cả lớp ồ lên một tiếng lớn :

-         Trời ơi cái này của mày hả Thọ ? 

-         Không ngờ bạn Thọ lớp mình lại thích con nhỏ lớp 10B5 cùng lớp với tụi mình mới ghê ! 

-         Bạn Thọ nay lớn quá rồi nha ! 

Cả lớp ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, cục trưởng cục bà tám ham chơi như thằng Thọ cũng có người để thích, thằng Thọ thì đấm vào lưng hắn vài cái:

-         Dám chơi tao nghen ! Mày được lắm ! 

-         Từ từ tao còn cái này nữa ! 

-         Cái gì ! 

-         Của ku Đăng !

-         Thằng Đăng vậy mà cũng làm thơ nữa hả !

-         Có sao không , bữa con My đưa cuốn lưu bút cho tao viết, tao thấy thằng Đăng viết tới 4 trang lận trong đó có bài thơ này, nên tao chép lại.

-         Đưa tao coi coi

Hắn đưa tờ giấy cho thằng Thọ,  thằng  Thọ bắt đầu đọc vang dội bài thơ vừa hết 4 câu đầu là thằng Đăng biết ngay là mình cũng bị lộ , nhưng nó tỉnh bơ dù gì cả lớp cả trường ai cũng biết nó và con Tiểu My đang quen nhau.

B&C Một kỷ niệm

Ngồi trong phòng ngóng trông bên ấy
Xa trên mây hay xa tít nơi nào
Ở nơi đây lòng ước ao gần tí
Học phòng B ngồi mong nhớ dãy C

Dãy B tầng trệt mắt cứ ngước
Mắt tìm đâu cô bé của dãy C
Nơi lầu kia còn xa xa quá
Một gã khờ còn ngôi đó ngu ngơ

Mỗi giờ học mỗi một ý thơ
Cứ ơ thờ như chưa hề biết
Tiết toán qua tiết Lý rồi cũng thế
Thương nhớ chi một cô bé lớp C

Cô bé đẹp văn hay lại thích hát
Giọng nói trong suối mát chảy trong lòng
Còn tôi văn dong dài lại dỡ
Miệng ú ớ nói chẳng thể nên thơ

Cứ mỗi trưa đến giờ tan lớp
Người chen nhau tấp nập trường
Dường như ai cũng đang hối hả
Chỉ có tôi thong thả đứng chờ ai

Ngày lại ngày trôi qua cũng thế
Đợi cô bé đợi cả những giấc mơ
Dẫu giấc mơ cũng rất đổi hửng hờ
Chợt tan biến cho lòng miên man nhớ

Tôi chẳng biết làm thơ để thương nhớ
Chỉ ngu ngơ ôm lấy một bong hình
In thật đậm thật sâu trong tim mãi
Để năm dài tháng rộng chẳng phôi phai

Cô bé hỡi tháng ba rồi cũng tới
Lúc bên nhau đã ngắn ngủi thật rồi
Ngồi bên nhau thêm lâu tí nữa
Rồi ngày mai hai đứa phải chia tay

Ba năm học ngỡ một giấc mơ
Nó trôi qua ơ thờ nhanh biết mấy
Những kỉ niệm tôi còn xin giữ lấy
Mãi trong lòng cô bé của tôi ơi.”

Cái tụi này, yêu rồi ai cũng trở nên sến diêm dúa, đến năm học cuối cấp này thì ai trong số bọn chúng cũng tìm được 1 đối tượng để quan tâm, dù có đứa nói rồi, có đứa thì chưa nhưng tuổi học trò trở nên đẹp hơn vì có 1 ai đó để thương nhớ. Hắn còn nhớ hồi sinh nhật Hương hồi đầu năm, hắn và đám bạn đã xếp 365 con hạt giấy kèm theo hạt loạt những thông điệp, những lời chúc may mắn , hay cái lần thằng Sơn mua tận … 43 phiếu yêu cầu bài hát rồi ghi tên 43 thành viên trong lớp để tặng cho Xuân Anh trong ngày sinh nhật, hay thằng Vinh tuần nào cũng làm 1 CD nhạc tặng cho nhỏ Xuân chắc giờ đã là vol bốn chục rồi, thằng Duy hay ngủ trong lớp vậy mà lại tán tỉnh được nhỏ Ngân thủ quỹ, còn thằng Khanh Trâu lại được lớp trưởng Yến yêu, thằng Lâm ngày càng nói năng dạng và trong nam tính hơn từ lúc quen con bạn thân của hắn.

Còn hắn , hắn không ngờ Hương lại thay đổi hắn nhiều như vậy, chưa bao giờ hắn của trước đây tưởng tượng được mình đủ tự tin để chọn một ngành trường Đại học Kinh tế để dự thi, thành tích học tập của hắn trong năm học 12 này chỉ thua mỗi thằng An, còn thằng Lâm mắt kiếng đã bị hắn cho hửi khói từ cuối năm 11, chỉ còn vài bước chân nữa thôi hắn sẽ đặt chân tới ước mơ của mình, ước mơ mang tên GIẢNG ĐƯỜNG ĐẠI HỌC.
(Còn tiếp)

Nhận xét