Ký ức tuổi học trò (Phần 24)

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ

Người viết: Lâm Mắt Kiếng


Phần 24: BUỔI LAO ĐỘNG




Giờ ra chơi tại lớp:

-  Cho mày chết nè !

-  Đập thêm cho nó 2 cái nữa !

-  Tao ké một cái

-  Ê khoan, tao bỏ 2 thằng nó bị bắt một mình thoát thân thì 2 thằng kia đánh tao đúng rồi, còn mày có leo rào bị bắt đâu mà đòi oánh tao hả Phương.

- Đã nói là đánh ké rồi ! Oánh tiếp !

Cả 3 đứa đánh vào lưng thằng Thọ cả chục cái, đây là luật vì tội bỏ rơi anh em trong tình huống “hiểm nghèo”. Xong cái khoản hình phạt cả bốn đứa ngồi mặt yếu xìu:

-  Được cái giấy thông báo cho phụ huynh ! Từ đầu năm giờ cái này là cái thứ 3 rồi, một lỗi nữa là được vé vip mời phụ huynh, số đen làm sao ! (Khanh)

-  Tao cũng như mày lần nào đi với mày cũng đen như chó mực (Bình)

-  Éo hiểu sao tụi nó leo rào không sao đến khi tao với mày lại bị bắt (Khanh)

-  Phần nhiều do ăn ở thôi ! (Hắn)

-  Nhưng nói tới phải nói lui nhờ tao với mày mà cả lớp thoát khỏi kiểm tra, chúng ta đúng là người hùng thật sự (Bình)

-  Đúng rồi, khi tụi bây tốt nghiệp, Nhà trường sẽ tạc tượng vinh danh tụi bây vì thành tích tuần nào cũng đi dọn Vệ sinh trường hết. (Thọ)

- Mày không nói tao xém quên, chiều nay phải đi làm vệ sinh công ích, đời đúng khổ ! (Khanh)

- Từ đầu năm đến giờ tháng nào làm tổng vệ sinh nhóm tụi mình cũng có mặt ít nhất 2 đứa (Bình)

- Nói chính xác là không tháng nào thằng Bình với thằng Khanh không đi. (Hắn)

- Tháng này có thêm 2 thằng bây nữa đó. (Khanh)

- Thế éo nào mà chạy xe đạp trong sân trường lại bị ghi , hàng đống đứa chạy không sao tao chạy lại ghi ! (Thọ)

- Tao chỉ ngồi sau xe mà cũng bị ghi, nếu oan thì phải nói là tao (Hắn)

- Oan cái quái gì mày đứng trên xe ghi mày là đúng rồi ! (Thọ)

- À mà tiết sau có kiểm tra gì không ?  (Bình)

- Không ! Tiết sau học môn Hóa. Tuần trước kiểm tra 1 tiết rồi chắc không kiểm nữa ! À hôm nay mày không đi phát thanh à Phương ! (Thọ)

- Không ! Tuần này tao đi ngày chẳng.

Sau cái vụ bị bắt ở bờ rào , tụi nó chuyển sang bản tin gió của lớp cho đến hết giờ ra chơi, chiều hôm ấy , trường tổ chức tổng vệ sinh với thành phần “nồng cốt” là những học sinh vi phạm nội quy kỹ luật nhà trường “loại nhẹ và vừa” và lớp hắn tháng này góp mặt cũng gần nữa lớp nên được giao 1  khu ở phía trước dãy phòng thí nghiệm.

- Tao hận mấy đứa ăn uống xong không bỏ vào thùng rác, cứ vứt rác lung tung (Khanh)

- Ờ lần trước chính mày ngồi ở tầng 2 ném bịch nước trúng đầu con nhỏ lớp 10B7 (Bình)

- Nhưng lần đó là ở dãy B chứ đâu phải khu thí nghiệm này, … (Khanh)

- May cho mày là nó không méc cô đấy nhé ! (Thọ)

- Mà con bé đó xinh thật (Bình)

- Tao thấy bình thường có gì đâu mà mày khen giữ vậy ! (Hắn)

- Trong mắt mày ngoài con Hương ra còn có ai nữa ! (Thọ)

Hắn đỏ mặt khi nghe tụi bạn nhắc đến Hương,  từ ngày hắn gặp Hương ở nhà bác Sơn , cũng là ngày cuộc đời hắn bước sang một trang mới, học bài mau thuộc hơn, cái gì cũng đơn giản hơn, chuỗi ngày tươi đẹp là đây, thì ra đây chính là tình yêu, hắn nghĩ ngợi lung tung rồi khẽ cười.

- Bệnh hả mạy, lo lượm rác lẹ lên còn về , ngồi đó mà cười (Thọ)

- Ờ biết rồi, làm gì căng vậy !

Cả đám lớp hắn, đứa thì nhổ cỏ, đứa quét hành lang, đứa thì lau bình lọ trong các phòng thí nghiệm, còn 4 đứa bọn hắn thì lượm rác vòng ngoài, đến 4 giờ chiều thì mọi chuyện cũng xong, cả bọn ngồi bệch dưới sân trường chờ thầy Vũ xuống “nghiệm thu” công trình.

- Ê ! Con Hương kìa ! Thằng Khanh tự dưng la lên !

- Con Hương nào ! (Hắn)

- Hương A1 ! (Khanh)

- Đâu ! (Bình)

-  Kìa nó đang học thể dục lớp đối diện đó.  (Khanh)

Hắn đang ngồi cười nói hả hê cùng mấy đứa con trai nghe nói tới Hương A1, giật bắn người , quay lưng vào trong và nép sau thằng Duy và thằng Khanh :
- Gì vậy ba, pê đê à !

-  Ngồi im coi , nhỏ Hương thấy tao đi lao động, thì tao có nước độn thổ.

- Dù gì chuyện mày đi lao động cũng là chuyện bình thường ở huyện mà, mà nó học thể dục nãy giờ rồi, chắc thấy mày rồi.

-  Từ khi lên lớp 11 đây là lần đầu tiên nha mạy !

-  Nhưng hồi lớp 10 thì không tháng nào thiếu mày.

-  Đâu ! hồi học kỳ 2 tao ít đi lắm nha.

-  Cãi nhau làm gì ! Thầy cho về rồi kìa !

Hắn đi bẽn lẽn đi về phía nhà xe vừa đi vừa sợ nhỏ Hương nhìn thấy.

-  Phương !

Hắn giật bắn mình, nhỏ Vân gọi ngược hắn từ phía sau :

-  Đi đâu thế !

-  À …

Hắn chưa biết trả lời thế nào thì nhỏ Vân nói tiếp:

- Đi xem nhỏ Hương tập văn nghệ phải không !

- Ờ đúng rồi ! Tui đi xem Hương tập văn nghệ mà không biết nhỏ tập ở đâu !

- Trong hội trường đó, mà tui cũng có tập nữa, tý nhớ vỗ tay đó !

- Tập thôi chứ có diễn đâu mà vỗ tay…

- Tập cũng phải vỗ tay, biết chưa !

Hắn gật gật cái đầu rồi theo Mỹ Vân vào phía trong, trên kia các bạn đang tập hát , múa chuẩn bị cho cho cuộc thi HỌC SINH TOÀN NĂNG do các trường THPT trong huyện liên kết tổ chức, cuộc thi này tuy nói là giao lưu giữa các trường nhưng bao giờ thầy Hiệu trưởng cũng đặt mục tiêu là đoạt giải Nhất chung cuộc, vì là trưởng điểm trong huyện lại gắn mác trường chuẩn quốc gia mà đạt giải lèo bèo thì mất mặt lắm nên thành phần của đội thi toàn những gương mặt ưu tú nhất của trường.

Hắn ngồi một một góc xem nhỏ Hương hát tập ở trên, hôm nay là tổng duyệt lần cuối rồi, hắn vô tâm thật, nhỏ đi tập cũng gần cả tháng mà hắn không hay biết gì hết. Hương nhìn thấy hắn từ trên sân khấu của hội trường vẫy tay chào, sao mà hắn yêu cái nụ cười của Hương thế nhỉ. Buổi tập kết thúc lúc  19 giờ, trời tối om, hắn đưa nhỏ Hương về, hai chiếc áo trắng vừa đi vừa nói chuyện líu lo giữa bốn bề không gian tối mù.

-  Sao đi tập về khuya mà không nói cho Phương biết để Phương đưa Hương về !

-  Đâu sao đâu, Hương tự về được mà ! Hôm nay Phương đi lao động à !

Hắn xấu hổ, khi nghe Hương hỏi, vậy là Hương nhìn thấy hắn rồi ,hắn ừ yếu xìu.

-  Có gì đâu mà Phương xấu hổ, vi phạm lỗi nhỏ cũng phải đi làm vệ sinh mà, lớp Hương cũng có mấy người.

Hắn nhìn nhỏ Hương cười, ờ hen lỗi nhỏ cũng phải đi làm vệ sinh, hắn huyên thuyên với nhỏ Hương về phương pháp học tiếng Anh mà hắn đang áp dụng cho những đứa bạn của mình, … Hắn rủ bỏ hình ảnh học sinh yếu kém chuyển sang nhóm học sinh trung bình khá , với lợi thế giỏi môn Tiếng Anh nhất lớp hắn được các bạn trong lớp đề nghị phụ đạo thêm cho môn tiếng Anh làm hắn thấy mình cũng trở nên vip lắm. Nhỏ Hương luôn miệng “Giỏi quá ta” làm hắn vừa đỏ mặt vừa lại lấy làm tự hào, hắn đã đặt mục tiêu cho mình cuối năm học này phải đạt trung mình môn trên 7.0 và hắn đang phấn đấu vì mục tiêu đó, mặc dù có 1 vài thói quen hắn vẫn chưa khắc phục được như không đeo phù hiệu, huy hiệu đoàn, quên cắt tóc, đi dép lê,… nhưng Hương sẽ nhắc hắn mỗi sáng khi đi học cùng nhau , Hương trở thành giám thị của hắn từ lúc nào mà hắn không biết nữa, nhưng khác với những giám thị khác, hắn yêu cô giám thị nhỏ này. Nhỏ Hương rẻ vào hẻm về nhà, không cho hắn đưa về nữa vì hắn cũng phải về nhà trời tối rồi, nan nỉ không được hắn đành phải để nhỏ Hương rẻ vào nhà 1 mình, hắn nhìn theo cho đến khi không còn thấy ánh sáng đèn từ chiếc xe điện của nhỏ Hương nữa rồi mới chạy về nhà. Với hắn hạnh phúc chỉ đơn giản là những lúc bên cạnh nghe Hương cười nói như thế.
(Còn tiếp)

Nhận xét