Ký ức tuổi học trò (Phần 22)

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ


Người viết: Lâm Mắt Kiếng


Phần 22: HẮN VÀ NHỎ HƯƠNG





Sau mùa giải, hắn bắt đầu chuỗi ngày bận rộn với việc học tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối học kỳ và chương trình phát thanh học đường do nhóm Blue Star thực hiện. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn tham gia hoạt động với vai trò là phát thanh viên, hắn có mặt khá sớm 6h20 và hồi hộp chờ nhỏ Hương đến, ít phút sao từ phía nhà xe nhỏ Hương đang ôm cái cặp đi về phía hắn, hắn thích nhìn nhỏ Hương những lúc như thế này , trong tà áo dài trắng, trông nhỏ xinh xắn và diệu dàng, có một chút bối rối khi hắn nhìn vào đôi mắt của nhỏ. Nhỏ Hương mở khóa văn phòng Đoàn, nhỏ chỉ hắn nơi bật các công tắc đèn, hướng dẫn hắn mở các thiết bị chuẩn bị phát. 6h30 chương trình phát thanh buổi sáng được bắt đầu, hắn hồi hộp vì nhiều thứ, nhỏ Hương nói hắn thả lỏng rồi bắt đầu chương trình: “Các bạn đang lắng nghe chương trình phát thanh học đường do nhóm Blue Star thực hiện, chương trình được thực hiện từ 6h30 đến 6h50 các buổi sáng trong tuần, và chủ đề của sáng hôm nay là Tình bạn tuổi học trò”

“Mở đầu chương trình sáng hôm nay , mời các bạn lắng nghe ca khúc Cho bạn cho tôi do ca sĩ Lam Trường trình bày, chúc các bạn có 1 ngày mới vui vẻ và tràn đầy sức sống”. Nhạc được phát lên, hắn và nhỏ Hương cùng tắc mic.

- Thấy chưa đơn giản lắm !

- Ừ, hết hồi hộp luôn rồi, cảm ơn Hương nghen !

- Có gì đâu mà cảm ơn.

Từng buổi sáng cùng nhau thực hiện chương trình phát thanh học đường như thế hắn và nhỏ trở nên thân thiết với nhau hơn , hắn hay mua cho nhỏ những viên kẹo, những cái bánh ngọt mỗi khi hai đứa gặp nhau, hắn không còn đi học nhóm cùng với thằng Lâm nữa, phần lớn thời gian hắn tự học ở nhà và những gì không hiểu hắn đã có nhỏ Hương giải đáp dùm, học với nhỏ Hương công nhận dễ tiếp thu hơn hẳn học chung với tên Lâm Mắt Kiếng, nhỏ giải thích rất cặn kẽ mọi thứ, giọng nhỏ rất ngọt ngào nữa nên rất dễ đi vào lòng người.

Thắm thoát kỳ thi cuối kỳ đã đến, hắn “bế quan” ôn bài hơn 1 tuần lễ, nhỏ Hương đã giúp hắn hệ thống lại kiến thức theo những sơ đồ hình chuỗi, nội dung rút gọn , dễ đọc dễ nhớ, việc của hắn giờ là học bài cho tốt và bước vào phòng thi. Kết quả kỳ thi cuối kỳ của hắn khiến giáo viên lẫn cha mẹ hắn hết sức vui mừng, từ một học sinh yếu kém do lười biếng hắn đã vươn lên ở nhóm học sinh trung bình trong lớp, trung bình môn cuối kỳ hắn đạt 6.2 đủ điều kiện để hắn  được gọi vào đội tuyển thể dục thể thao của trường, tuy nhiên hắn vẫn chưa hài lòng với kết quả trên, hắn nghĩ hắn sẽ còn làm được nhiều hơn con số đó nữa, hắn thực sự muốn biết giới hạn mình có thể đạt được là bao nhiêu.

Cũng sau học kỳ một, hắn xuất hiện thường xuyên hơn trong các hoạt động của lớp, hắn trở thành người dẫn chương trình cực kỳ “lôi cuốn” trong các giờ hoạt động ngoài giờ. Hắn phát hiện ra hắn có thể hát, hát cũng dễ nghe lắm chứ bộ, và từ sau lần đầu tiên đứng hát trước lớp hắn được các bạn yêu cầu hát dường như mỗi tuần một lần vào giờ Hoạt động ngoài giờ. Cuộc sống của một học sinh bình thường là như vậy sao ? đôi lúc hắn tự hỏi nếu hắn không gặp Hương thì liệu giờ hắn có như thế này hay là vẫn những tiết học ngủ dài trong lớp và những lời giáo huấn thường xuyên của cha mẹ và thầy cô, hắn đã thay đổi rất nhiều đến mức mà hắn không kịp nhận ra là mình đã khác nhiều như thế, hắn cảm ơn Hương cảm ơn vì Hương đã đến và mang nhiều thứ mới mẻ đến cuộc sống của hắn.

Về phần con Hương Ú, hắn có đôi lần chạm mặt nhỏ nhưng chẳng ai thèm đếm xỉa gì nhau, hắn vẫn nghĩ nhỏ Hương Ú còn cay cú hắn chuyện ngày xưa, cái con nhỏ thù dai thật và chủ nhật tới này hắn phải đối diện với nhỏ một lần nữa.

- Mẹ có biết con chở mẹ đi bằng xe máy là vi phạm luật an toàn giao thông không? Sao mẹ không nhờ cha ?

- Cha con cuối năm tăng ca đột xuất, đi xe 50 phân khối làm gì vi phạm, mọi khi con vẫn đòi lấy xe đó đi học sao?

- Nhưng chủ nhật này con có hẹn học nhóm chung với tụi thằng Thọ mà mẹ !

- Không nhưng nhị gì nữa hết, chủ nhật này, con phải chở mẹ qua đám giỗ nhà bác Sơn, người ta quý mình mới mời, mà thái độ con kỳ cục quá chừng !

Hắn không muốn chở mẹ qua nhà bác Sơn vì không muốn chạm mặt Nhỏ Hương Heo, thế nào nó cũng sẽ bới móc chuyện ngày xưa với chuyện hắn gởi thư làm quen nó nhưng nó không trả lời, nó sẽ bị mất mặt, hắn vò đầu bức tóc, nan nỉ mẹ hắn đủ kiểu nhưng mẹ hắn vẫn không thay đổi quyết định, hắn buồn rười rượi nghĩ đến cảnh con Hương Heo nó sẽ hả hê trước sự mất mặt của hắn là hắn lại cảm thấy bực bội và khó chịu !

Nhưng dù hắn có cảm thấy thế nào đi nữa thì hắn vẫn phải chở mẹ hắn đến nhà của Bác Sơn, thì ra con Hương Mập nhà ở cùng con đường hắn đi học mỗi ngày, rẻ vào một con hẻm vào phía trong, con đường này cũng là đường vào nhà nhỏ Hương, mỗi trưa hắn đều thấy nhỏ Hương rẻ đường này, … Quái lạ thật, tại sao hai đứa ở nhà cùng một hẻm mà chẳng khi nào thấy đi chung về chung, có lẽ nào … Nhưng thằng Lâm đã nói với hắn là con Hương Mập chuyển trường từ thành phố về cả nhỏ Vân cũng xác nhận với hắn như vậy, mà chắc con Hương Heo đáng ghét quá nên nhỏ Hương không chơi cùng chứ gì, hắn nghỉ vậy nhưng trong lòng có chút xíu gì đó hoài nghi, …

Và sự hoài nghi của hắn đến cao độ khi hắn thấy chiếc xe đạp của nhỏ Hương dựng trước cổng nhà bác Sơn, dù cố dằng lòng rằng chắc con Hương Heo mời khách nhưng hắn cũng cảm thấy khó thở, cái cảm giác sợ bị mất mặt như lúc ở nhà biến mất, giờ hắn lại phải đối diện với nhỏ Hương lại chính là con Hương Heo mà hắn ghét, hắn luôn có cảm giác rất quen thuộc trong mỗi lúc nhìn nhỏ Hương còn nhỏ Hương Ú A1 thì không có tý ấn tượng gì hết, cái cảm giác ấy lại cũng cố thêm sự hoài nghi của hắn , hắn cứ chần chừ , không chịu dựng xe vào nhà, mẹ hắn gọi mãi hắn mới đi theo sau.

Vừa thấy mẹ hắn , vợ chồng bác Sơn mừng rỡ ra đón, mẹ hắn và vợ bác Sơn ôm nhau thấm thiết, bác Sơn vỗ vai hắn và bảo trông hắn nay lớn lắm rồi, bác hỏi thăm hắn học hành thế nào rồi bảo hắn ngồi chơi bác gọi nhỏ Hương lên nói chuyện với hắn cho vui, mẹ hắn cũng theo vợ bác Sơn xuống nhà sau mất, chỉ còn mỗi mình hắn. Hắn hồi hộp, tim đập thình thịch, lạy trời lạy phật cho không phải là nhỏ Hương mà là con Hương Heo, chưa bao giờ hắn lại muốn gặp con Hương Heo nhiều như thế này.

-  Phương mới đến à !

-  Ờ , P h ư ơ n g mới đến !

Hắn ngập ngừng, nói tiếng nhỏ xíu, trước mắt hắn chính là nhỏ Hương, người mà hắn thích cũng chính là người hắn ghét cay ghét đắng, thế là thế nào chứ tại sao con hột mít ngày xưa giờ lột xác thành nhỏ Hương dịu dàng xinh đẹp của hắn chứ ! Ông trời đúng là trêu chọt hắn, hắn phải đối mặt với nhỏ Hương thế nào đây với cả một tuổi thơ dữ dội.

- Phương sao dạ, tự dưng im re không nói năng gì hết vậy ?

- Ờ không có gì, t ạ iiiii Phương hơi bất ngờ !

- Có gì đâu bất ngờ, Phương không ngờ nhà Hương ở đây hả, đường vô nhà hơi bị nhỏ và khó chạy phải không ?

- Không phải !

- Hay là Phương nhìn Hương không quen, mặt đồ bộ ở nhà trong xấu hơn hả !

- Cũng không phải !

- Chứ gì mà nhìn Phương lạ vậy !

- Phương không ngờ …. Là Hương !

- Sao vậy ?

Nhỏ Hương tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của hắn, chẳng biết phải nói thế nào cho nhỏ hiểu nữa, chắc chắn là nhỏ đã nhận ra hắn từ lâu rồi mà hắn thì lại không biết. Giờ phải nói sao trời, hắn gãi gãi cái đầu vẫn im re:

- Phương ! Gì im ru dạ.

Hắn giật mình với câu hỏi của Hương, hắn phải nói gì với nhỏ đây mọi thứ đều khác hẳn với những dự định của hắn , hắn cứ ngớ người ra, trong hắn mọi thứ đều rối loạn cả lên:

- Hay là Phương không nhận ra Hương thiệt hả?

Hắn nhìn nhỏ Hương cười, gật gật.

- Hương tưởng Phương nhận ra Hương chứ ! Cứ thấy Phương nhìn Hương cười hoài !

- Ờ thì … !

Nhỏ càng tự nhiên càng làm hắn bối rối, nhỏ khác nhiều quá so với trí tưởng tượng của hắn làm thế nào mà con bé hột mít ngày xưa lại ,… hắn cứ nghĩ tới nghĩ lui hoài mà không tìm được lời đáp,…

- Ờ thì sao ?

- Hương khác quá chừng !

- Hì ! Hồi nhỏ Hương thích ăn đồ ngọt nên tròn, lúc lên Sài Gòn do ăn uống không hợp khẩu vị nên bị ốm đi đó Phương, Hương cứ ngỡ Phương biết Hương nên tặng kẹo ngọt.

Nhỏ vừa nói vừa cười cách nói chuyện của nhỏ làm hắn thích vô cùng, cách cười nói của nhỏ đã cho hắn biết rằng là nhỏ không còn giận hắn chuyện ngày xưa nữa, nhỏ cũng không ghét hắn, nếu ghét hắn nhỏ đã không chỉ bài và ôn bài cho hắn. Hắn ấp úng:

- Chuyện hồi tiểu học …

- Chuyện hồi tiểu học sao Phương ?

- À, …

- Phương lạ ghê nay cứ ấm a ấp úng gì thế !

- À chỉ là Phương nhớ chuyện ngày xưa !

- Hồi đó trẻ con hay phá phách, có lần Phương rủ Hương ra đồng thả diều, đó lần đầu tiên Hương được ra đồng, ngồi dựa vào đống rơm nhìn những cánh diều đang tung bay trên bầu trời.

- Nhưng lần đó cũng là lần Hương bị đánh đòn vì tội đi chơi mà không xin phép.

- Phương nhớ hay ghê ta !

- Có lần trời mưa lúc xếp hàng Phương còn xô Hương ra ngoài mưa, Hương còn giận Phương không ?

- Chuyện lâu rồi, Hương không còn nhớ nữa, mà có cũng không giận vì lúc đó tụi mình còn bé xíu có biết gì đâu nè ! Mà kết quả thi của Phương tốt không.

- Cũng tàm tạm 6.2

-  Ừ vậy thì học kỳ sao phải cố gắng lên nữa !

Nhỏ Hương hiền quá, nhỏ không còn để ý những chuyện ngày xưa nữa, trong khi hắn vẫn nhớ đến chúng như những chiếc tích thật vẻ vang, hắn từng lặt trụi mấy bông hoa trước cửa nhà nhỏ vì biết nhỏ thích hoa, hắn đổ nước vào cái cặp của nhỏ, bôi mắt mèo lên chỗ nhỏ ngồi, cố ý vung mực bút máy cho văng trúng áo quần của nhỏ, giấu sách vở cho nhỏ bị ba mẹ đánh đòn vì đi học cứ bị mất sách vở, mỗi lần nhỏ bị đánh hắn đều đứng ở phía hàng rào lêu lêu nhỏ, hắn đối xử với nhỏ tệ như vậy mà nhỏ không hề giận hắn.

Nhỏ lôi hắn lại cái kệ của mình trên đó có con gấu bông, hộp đựng bút, cái cặp hình 3 cô gái, chậu đựng cá vàng và bộ cọ với màu nước, tất cả là quà mà hắn đã tặng nhỏ từ năm lớp Một cho đến khi năm lớp Năm, nhỏ đều giữ nó trong phòng của mình, tất cả đều chưa được sử dụng lần nào hết. Hắn tự dưng thấy mình nhỏ bé trước nhỏ, do nhà chỉ cách nhau 1 hàng rào xương rồng nên năm nào sinh nhật của nhỏ Hương mẹ hắn đều mua quà cho hắn đem qua tặng,… Hắn còn không nhớ là mẹ mua gì cho hắn tặng nhỏ trong những lần sinh nhật đó, vậy mà nhỏ vẫn giữ gìn kỹ lưỡng như vậy.

Nhỏ huyên thuyên kể cho hắn nghe nhiều chuyện nhỏ nhớ kể cả chuyện lúc nhỏ chuyển học ở Sài Gòn, rồi chuyện ở lớp, nói chuyện với nhỏ một lúc lâu, hắn quên mất đi cảm cảm giác bối rối ngại ngùng. Mẹ hắn nhìn hắn cười ẩn ý, chắc khi về nhà thế nào mẹ của ghẹo hắn, lúc đi thì dùng dằn không chịu nhưng khi đến nơi rồi thì không muốn về nhà.

Cũng từ lần gặp nhau ấy nhỏ và hắn trở nên thân thiết với nhau hơn, dù không nói yêu nhau hay thích nhau nhưng đến cuối năm lớp 10 thì hắn đã qua nhà chở nhỏ Hương đi học luôn, hắn với nhỏ rất ít khi cải nhau, nhỏ luôn tỏ ra quan tâm và nhường nhịn hắn, những ngày tháng của tuổi học trò trở nên tươi đẹp hơn khi hắn có 1 người bạn đặc biệt để hỏi bài, để chở đi học,  để cùng đi thư viện, mỗi lần hắn ra sân thi đấu có một người cổ vũ hắn, ngày tháng tuổi học trò tươi đẹp như thế trôi qua đùng một cái là năm học cuối cấp, mỗi người có một ước mơ riêng và đã đến lúc quyết định cho ước mơ của mình.

(Còn tiếp)

Nhận xét