Ký ức tuổi học trò (Phần 18)

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ


Người viết: Lâm Mắt Kiếng


Phần 18: GIẢI MÃ NHỮNG BÍ MẬT




Kết thúc câu chuyện thú vị với Hương hắn vào lớp, thằng Lâm đang ngồi đọc truyện, thằng Khanh với thằng Duy như mọi ngày nằm dài như sắp chết, thằng Thọ đang làm bài tập, bất ngờ nhất là thằng Vinh, mặt mày tỉnh bơ đang cười cười nói nói với đám thằng An. Nó thức cả đêm để làm CD không mệt hả trời, đúng là khi yêu con người ta trở nên mạnh mẻ và vĩ đại. Vừa thấy hắn, thằng Vinh đã réo gọi:

- Qua đây Phương !

Thằng Vinh lôi ra 10 cái CD được gói trong 10 cái hộp khác nhau với những kiểu dáng và màu sắc khác nhau.

- Cái nào được !

- Má ơi ! Mày làm thiệt hả ?

- Tại mày đi ngủ, sub xong , tao lại thấy màu sắc không ổn nên làm luôn 10 cái.

- Eo ! Cái nào cũng được quan trọng làm tấm lòng, ôn bài đi tí lỡ kiểm tra đột xuất cũng có chữ để ghi.

Thằng Vinh bỏ ngoài tai những gì hắn nói, buổi sáng hôm ấy, hắn gục lên gục xuống như con gà bệnh, đến lúc ra về thì mới tỉnh táo 1 tý hắn lôi thằng Lâm ra 1 góc rồi hỏi:

- Ê bữa bức thư , Lâm đưa cho ai, mà con Hương không nhận được ?

- Tui đưa cho Hương tận tay luôn.

- Nhưng nó nói không nhận được. Ông có chắc đưa cho con Hương trong nhóm Blue Star không ?

- Hả? Chứ không phải con Hương Bí thư A1 hả ?

- T r ờ iiiiiii ơi ! Sao là con Hương Heo đó được ?

- Thì tui thấy Phương hay hỏi han con nhỏ đó với lại Phương nói Phương có vấn đề với nó, nên tui nghĩ là Phương gởi cho nó.

- Tiêu hết hình ảnh đẹp trai của tui rồi !

- Lâm làm đúng những gì Phương căn dặn mà.

- Hài thiệt, nhưng lỡ rồi thôi bỏ đi, chiều nay sau tiết thể dục ở quán Hoa Thủy Tiên, tui khao.
- Ờ ,vậy thôi tui về !

- Không tiễn !

Làm thế nào mà mình quên dặn thằng Lâm đưa cho nhỏ Hương để nó đưa nhầm cho con Hương Heo nhỉ, cái con nhỏ đã xấu còn đóng vai ác, dù gì cũng học chung lớp với nhau hồi tiểu học, nó không thèm đếm xỉa tới mình thì thôi đằng này trai đẹp viết thư xin làm quen cũng không trả lời, đáng ghét, con mập khó ưa ! Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm như thế. Trưa nay hắn không về nhà vì có hẹn với thằng Thọ ra nhà Đăng ăn cơm, cả 3 đứa vừa ăn vừa chém gió về những quân bài ma thuật trong bộ truyện tranh Vua Trò Chơi, đang chém thì thằng Thọ nhớ đến 1 chuyện kỳ lạ lúc sáng này.

- À mà này Phương , tuần này tổ mình làm vệ sinh à ?

- Không ? Sao mày hỏi vậy ? Tuần này tổ 2, có chuyện gì à !

- Sáng này tao thấy thằng Thuận đi học sớm quét lớp, giặt bông bảng, đổ rác nữa !

- Thằng Thuận tháng nào tổ 2 trực nó không quét ! (Đăng)

- Thì vậy mới lạ, sao nó lại đi quét cho tổ 2 mà không phải là tổ khác ? (Thọ)

- Chắc nó đi sớm rãnh rỗi nên quét lớp vệ sinh vậy mà. (Hắn)

- Không đúng ! Lần nào tao được xếp lịch trực chung với nó là nó nữa dãy tao nữa dãy dù nó đi sớm hay trễ cũng thế. (Thọ)

- Tại mày hay ghẹo nó nên nó ghét với lại mày nhiều chuyện quá ! (Hắn)

- Tao thấy lạ nên nó cho tụi bây biết thôi, tao nhìu chuyện bao giờ !

- Hôm nay Xuân Anh trực với Hạnh Điệu ! (Đăng)

- Vậy là nó để ý 1 trong 2 đứa này, tao cá chắc vậy luôn ! (Thọ)

- Ờ cũng có thể, chiều nay đi học quan sát thằng Thuận có gì khác lạ không là biết chứ gì ! (hắn)

- Quan sát thế nào, mày làm như mày kinh nghiệm lâu năm lắm vậy đó Phương, gần đây mà cũng có nhiều việc mờ ám lắm đấy nha ! (Thọ)

- Tao mờ ám cái gì ?

Cái thằng Thọ này nhiều chuyện chúa, phải cẩn thận nó mà biết chuyện gì là cả trường không ai mà không biết. Nhưng mà nó nói cũng đúng có thể thằng Thuận thích một trong hai đứa đó, Xuân Anh thì đảm đang, dịu dàng hát hay còn nhỏ Hạnh Điệu thì xinh xắn, hay cười hay nói hòa đồng nhưng cũng không loại trừ thằng Thuận thích cả 2 vì nếu nó thích chỉ 1 đứa thì nó chỉ cần quét nữa dãy lớp, đằng này làm hết từ A-Z luôn.

- À có chuyện này, xém tí tao quen, chiều nay sau giờ thể dục, 2 đứa bay ghé quán Hoa Thủy Tiên chơi nghen, tao đãi !

- Có gì hấp dẫn mà tự dưng khao tụi tao !

- 2 thằng bây đừng quan tâm, tại tao vui thôi !

Sau khi ăn cơm cả bọn kéo nhau lên phòng thằng Đăng ngủ bí tỉ, tiết thể dục rơi vào tiết thứ 3 đúng là khủng khiếp trời còn nắng chan chan, cả lớp tập trung ở phía bên phải hội trường nơi có bóng râm đang phủ, trong khi bọn con gái đang ngồi trốn nắng ở trên hành lang, thì hắn cùng bọn con trai đang bay người đá những chiếc lá của cây sứ xem ai đá cao hơn dù biết nếu bị đội cờ đỏ hay thầy cô phát hiện thì có “cơ hội cao” lên phòng giám thị vì tội quá hoại tài sản nhà trường. Hắn phát hiện thằng Thuận cứ hay nhìn Xuân Anh với ánh mắt rất lạ, theo kinh nghiệm bản thân hắn khẳng định được ngay là thằng Thuận có ý với nhỏ Anh. Thôi cái trò bay người đá lá nữa, hắn lại chỗ thằng Lâm, nó đang ngồi đọc truyện 1 mình ở góc hành lang, từ lúc hắn quen biết thằng Lâm đến giờ thì mỗi khi không làm gì hết là nó dán mắt vào cuốn truyện, hắn nghỉ khi yêu nhau rồi thì nó phải thay đổi chứ, ai ngờ không có gì khác biệt cả:

-  Èo có ghệ rồi ai lại đi đọc truyện tranh nữa !

-  Chứ đọc gì hả Phương, mà có liên quan gì giữa ghệ và truyện tranh ?

- Có ghệ rồi phải ra vẻ người lớn chứ đâu thể nào như con nít mà đọc truyện tranh được. Phải tỏ ra mạnh mẻ và nam tính, ít nhất là phải giống tui.

Thằng Lâm ừ cho có lệ , mắt vẫn dán vào trong cuốn truyện đang đọc dỡ, trong khi hắn lại đang định hỏi thằng Lâm làm thế nào để con gái thích mình nhưng tình hình này thì không hỏi được gì rồi. Đang ngồi suy nghĩ vu vơ về chuyện lúc sáng hắn nói chuyện cùng nhỏ Hương thì hắn phát hiện thằng Phúc Heniken cũng đang “dán” mắt nhìn nhỏ Anh, có lẻ nào thằng Phúc cũng thích nhỏ Anh ? Nhưng nếu là bạn bè bình thường thì tại sao lại nhìn nhau lâu như vậy, chắc chắn là có vấn đề! Thằng Thọ đi lại chỗ hắn với vẻ mặt hí ha hí hửng.

- Tao chắc chắn lun thằng Thuận nó thích nhỏ Anh.

- Sao mày chắc vậy ?

- Thằng Quang Vinh nói, lá thư trong tủ nhỏ Anh lúc đầu năm là của thằng Thuận.

- Èo, sao Quang Vinh biết ?

-  Hai đứa nó ngồi chung bàn mà dễ gì mà giấu được.

-  Ừ !

- Tụi này ghê thiệt mới nhiêu đó tuổi đầu mà đã yêu với đương, không giống như tao với mày ngây thơ trong sáng.

- Ờ !

- Sao ờ nhẹ hìu vậy ?

- Mày nhiều chuyện quá, thầy xuống tới kìa, bỏ áo vào thùng đi !

Thầy Sinh Tuấn ra hiệu cho cả lớp tập trung, giờ thể dục là giờ hắn “biểu diễn” những khả năng “vượt trội” của mình so với các bạn trong lớp, gần cuối giờ thầy gọi hắn lại động viên hắn cho trận đấu ngày mai, thầy Sinh Tuấn rất thích hắn từ ngày buổi tập thể dục đầu tiên, hắn rất siêng năng trong tập luyện và có thành tích rất tốt trong hoạt động thể thao, thầy nhắc lại với hắn về ý định gọi hắn vào đội tuyển bóng đá của trường nhưng thầy vẫn giữ nguyên quy định cũ, học lực loại trung bình khá tức là trung bình môn trên 6.0 , hạnh kiểm loại Khá thì mới được, thầy động viên hắn nổ lực trong việc học tập trên lớp. Những lần trước hắn luôn xin thầy cho hắn là một ngoại lệ vì hắn rất thích chơi thể thao, hắn tin nếu được tập luyện cùng các anh chị trong tuyển trường thì hắn sẽ “lên chân” nhanh và sẽ có ngày được đá bóng cho 1 Câu lạc bộ chuyên nghiệp nhưng bây giờ thì hắn không xin thầy hắn là “ngoại lệ” nữa, hắn hứa sẽ cố gắng trong kỳ thi cuối kỳ để đủ tiêu chuẩn ra sân, hắn đã không còn là ngôi sao như thời cấp 2 nữa, mọi thứ phải nổ lực thì mới có được, hắn chào thầy trở về tập luyện với các bạn, hắn sẽ lên tuyển trường nhanh thôi, hắn nghỉ như thế !

(Còn tiếp)

Nhận xét