Ký ức tuổi học trò (Phần 14)

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ

Người viết: Lâm Mắt Kiếng


Phần 14: TỤI NÓ YÊU NHAU !




Ngủ dậy, hắn kiếm một ít thức ăn bỏ vào bụng rồi leo lên bài học, tuy từ lúc quen Hương hắn đã hạ thay đổi rất nhiều và quyết tâm học hành, nhưng với hắn môn Địa Lý, Lịch sử và Ngữ văn vẫn luôn là những cơn ác mộng không dứt. Sợ riết hắn đâm ra lười học những môn này, lần trước hắn kiểm tra miệng môn Lịch sử có 4 điểm,  không biết lần này thầy có kêu hắn trả bài nữa không, với lại sắp thi cử đến nữa, hắn thở dài ngao ngán rồi cầm cuốn tập lịch sử lên ! Chợt hắn nhớ đến Mỹ Vân , nếu mà hắn nhớ không nhầm thì Vân cũng có 1 bộ Đô-rê-mon giống hắn. Quăng cuốn tập qua một bên, hắn mở máy vi tính lên và vào yahoo messenger, nick của Mỹ Vân offline. Èo, giờ này học hành gì nữa mà không thấy nó nhỉ, hồi cấp 2 nó ghiền chat lắm mà ! Hắn rời khỏi cái máy vi tính, lục trong đống tập vở cũ , hắn tìm thấy 1 cuốn sổ lưu bút hồi xưa. Đây rồi số điện thoại của Mỹ Vân, hắn chạy xuống nhà và nhấc cái điện thoại lên :

- A lô ! Tiếng một người đàn ông bên kia bắt máy, chắc là ba của Vân.

- Dạ con Phương ,bác ơi có Mỹ Vân ở nhà không bác.

- À Phương hả con, lâu quá không thấy con ghé nhà chơi , con Vân nó đang ở trong phòng đợi bác gọi nó !

- Dạ ! Hắn cười ,tay thì gõ lên cái bàn.

- A lô !

- Vân hả, tui Phương nè ! Khỏe không ?

- Phương nào dạ ?

- Sạc ! Tui Hoài Phương 9/1 nè, nhớ không ?

- À, Phương hả, tui khỏe, Phương khỏe không.

- Tui không khỏe khi Vân hỏi Phương nào dạ  trong khi bác vẫn nhớ tui.

- Phương thông cảm, lớp Vân cũng có 1 Phương nữa , nên tui hỏi cho chắc vậy mà.

- Thiệt hay không đó. Ủa hồi đó nhớ Vân hay bắt điện thoại mà sao tự dưng nay cha bắt máy.

- Tháng trước Vân hay tám điện thoại, cước nhiều quá nên ba không cho xài nữa !

- Èo, tám với ai ghê thế ! Cả tháng nay  đây là lần đầu tui cần cái điện thoại lên đó.

- Thì nói chuyện học hành với mấy người bạn thôi, chứ có tám gì đâu.

- Vậy có nói chuyện học hành với thằng Lâm Mắt Kiếng không ? Hắn cười khì khì trong chiếc điện thoại

- Ủa sao tự dưng Phương hỏi vậy ?

- Vân với thằng Lâm yêu nhau tui biết mà !

- Biết gì chứ ! Vân với Lâm là bạn bình thường thôi. Phương đừng có suy diễn lung tung.

- Hôm bữa tui còn định giúp nó, làm mai nó cho Vân nhưng ai dè 2 người tiến triển nhanh ghê hen.

- Không có mà, chỉ là bạn bình thường thôi !

- Xạo hoài, nó thú thiệt với tui hết rồi !

- Lâm kể cho Phương nghe hết rồi hả.

- Tất cả luôn !

- Vậy có kể chuyện tui nói thích Lâm trước không ?

- Có luôn ! Tin dựt gân, con Vân này khờ thấy ghê, mới nói vậy mà nó khai hết rồi, mình có biết gì đâu, hắn cười thầm và hắn biết nhỏ Vân đang rất bối rối.

- Tui với Lâm thân với nhau, nên chuyện gì hai đứa cũng nói với nhau, yên tâm đi tui không mét ba Vân đâu mà sợ.

-  Mà hôm nay gọi cho tui chỉ để nói chuyện này thôi à !

- À quên ! còn chứ, Bộ truyện Đôrêmon xuất bản năm 2000, Vân còn giữ không , truyện dài ấy?
- Còn, có chi không Phương ?

- Cho Phương mượn đọc ít bữa được không ?

- Trời chuyện gì chứ chuyện đó là chuyện nhỏ, chừng nào Phương qua lấy !

- Ngay bây giờ ! Vân soạn ra đi tui qua liền.

Cúp máy, hắn bay lên chiếc xe đạp với cái quần lững và cái cái áo thun 3 lỗ hắn chạy đến nhà Mỹ Vân, nhà hắn với nhà Mỹ Vân cách nhau khoảng 20 phút đi xe đạp, cha của hắn và cha của Vân là đối tác trong kinh doanh, lúc 2 đứa học chung với nhau hắn hay ghé nhà Vân chơi, nên cha mẹ Vân cũng không xa lạ gì hắn hết. Vừa chạy đến nhà, hắn thấy Vân đang ôm một đống truyện trên tay.

- Nói qua liền đó hả ?

- Chị Hai em đi xe đạp, chứ có xài chong chóng tre đâu. Ủa không mời vô nhà chơi hả ?

- Ủa tui tưởng Phương về liền, nên ôm sẵn ra ! Phương vô nhà chơi !

- Tui đùa đó ! Bỏ đóng truyện xuống đi, nói chuyện tí coi.

Hắn và nhỏ Vân ngồi ở băng đá trước nhà , cùng lớp từ lớp 6 nên hắn tự nhiên với nhỏ Vân như với một đứa con trai vậy.

- Bà với nó yêu nhau lâu chưa !

- Suỵt, ba tui trong nhà ông nói gì lớn quá vậy

- Tui quên, nói nhỏ nói nhỏ, mà ở ngoài sân mà, bác không để ý đâu.

- Được 1 tuần rồi !

- Ủa mới đây hả.

- Ùa !

- Tui biết nó thích bà lâu rồi, nhưng không ngờ bà lại đi ngỏ lời với nó trước.

- Tui biết Lâm thích tui, nhưng con trai gì đâu mà nhát như thỏ ấy, cứ tò tò đi theo sao tui hoài, tui ở đâu là nó theo tới đó, vậy mà không nói thích tui. Tui bực, nên tui hỏi thẳng nó luôn.

- Ghê vậy ! Rồi nó trả lời sao ?

- Thì nó nói có chứ sao ? Tại vì tui cũng thích nó nên tui hỏi nó muốn có mối quan hệ đặc biệt hơn tình bạn với tui không, nó gật đầu lia lịa.

-  Èo, không ngờ bà ghê gớm vậy luôn. Mà khi quen nhau sẽ thế nào ?

-  Tui cũng không thấy gì thay đổi hết á, hàng ngày đi học, ra chơi hắn hay chạy qua lớp tui hỏi bài tui, đi học nhóm chung, tham gia công tác đoàn cùng nhau, chiều rảnh thì đi ăn chè, hay chat chit với nhau trên yahoo á.

- Ủa vậy chuyện tám trên điện thoại thì sao ?

- Thì lúc trước hay nói với mấy nhỏ bạn trong lớp đó, chứ nhà nó đâu có điện thoại đâu mà tám. Ủa vậy Phương không biết à.

- Ờ, tui đâu biết gì đâu, tụi ghẹo bà vui ai ngờ bà nói thiệt hết.

- Hả Phương gạt tui !

Nhỏ Vân nhéo lấy lỗ tay nó như hồi học chung cấp 2. Nó kêu đau ,rồi hai đứa lại xù xì chuyện hồi đó đi học với nhau đến việc hắn biến mất không thèm qua nhà nhỏ Vân chơi sau khi nhập học lớp 10 cho đến khi trời chuyển dần tối thì hắn bỏ hết đống truyện của Mỹ Vân đưa vào cặp rồi chạy về. Vừa về tới nhà, hắn tìm được quyển truyện như trong lá thư thằng Vinh đề cập, hắn bay lên giường ngã người ra và cười khoái chí, chỉ trong 1 chiều mà hắn đã thu hoạch được bộn tìm được quyển truyện cho ku Vinh và biết được bí mật là thằng Lâm Mắt Kiếng và con Mỹ Vân đang yêu nhau. Sao mà tụi nó nhanh quá thế nhỉ, thằng Lâm và con Vân Điệu, thằng Vinh và con Xuân, còn hắn … ! Mà sao nhận được thư mà hắn mà nhỏ lại im re, hay là nhỏ không thích hắn, nhưng rõ ràng là Hương vẫn cười với hắn mỗi khi gặp hắn mà, … đúng là nhứt đầu cả hơn việc học lịch sử, hắn ngồi dậy , đi tắm rồi lại ăn, sau đó mới cần quyển tập lên học bài cho đến khi ngủ thiếp đi mất.

(Còn tiếp)


Nhận xét