Ký ức tuổi học trò (Phần 13)

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ

Người viết: Lâm Mắt Kiếng


Phần 13: QUYỂN TRUYỆN ĐÔRÊMON TRONG KÝ ỨC TUỔI THƠ




-  Mày đi gởi thư chưa Khanh ?

-  Rồi !

-  Hồi nào ? sáng tao qua bên đó sớm rồi ! Mày hồi hộp à !

-  Sao không mạy, từ tối qua đến nay tim tao cứ đập thình thịt thình thịt.

-  Theo tao được biết nếu tim mày không còn đập , thì mày đã chết rồi.

-  Mày vô duyên thúi quá Thọ.

-  Ủa thằng Phương đâu ?

-  Mới ra chơi tao thấy nó kéo thằng Lâm đi ra ngoài lớp rồi !

-  Tao nghi nó có chuyện gì mờ ám giấu tụi mình. Và nhất định tao sẽ tìm ra cho bằng được.

-  Thôi kệ chuyện nó, nói chuyện của chúng mình đi :
-  Tối hôm qua tao đánh thằng Bàn Tay Sắt khóc tiếng I-rắc luôn…

Trong lúc tụi bạn đang ngồi chém mưa chém bão trong lớp thì hắn và thằng Lâm đang ngồi tuốt ngoài canteen.

-  Hứa với tui không tiết lộ chuyện này cho ai ?

-  Tui hiểu.

-  Đưa tận tay cho Lan Hương, không được đưa cho bất kỳ người nào khác

-  Tui hiểu.

-  Tui tin tưởng ở Lâm đừng làm tui thất vọng.

-  Tui hiểu, còn gì nữa không !

-  Tạm thời không nghĩ ra, Lâm có thể xuất phát được rồi đó.

Tim hắn cứ đập thình thịt thình thịt trong lòng ngực, thì ra hắn đang nhờ thằng Lâm gởi thư dùm  hắn, tự hắn viết thôi, hắn đã có 1 vốn kinh nghiệm sau khi viết thư tập thể dùm thằng Vinh, giờ thì chờ kết quả thôi, hắn hồi hộp, cảm giác chờ đợi chưa bao giờ là khủng khiếp như thế này, một giây sao mà trôi qua như một năm vậy. Mười phút sau , thằng Lâm đi lại chỗ hắn:

-  Kết quả sao rồi ?

-  Nó nhận được rồi .

-  Nó có nói gì không

-  Không, im re.

-  Mà nó có hỏi ai gởi không

-  Cũng không luôn

Không lẽ nhỏ này có nhiều người thích quá ,nên nó không cần quan tâm ai gởi , hay là nó biết mình sẽ gởi thư cho nó, hoặc là nó mắc cở. Nhưng suy nghĩ khả năng cao nhất là nó có nhiều đứa gởi thư, vì nó xinh quá mà. Suy nghĩ của hắn bị cắt khi thằng Lâm kêu hắn đi về lớp:

- Đi dzô Phương, sắp vào tiết rồi.

Ờ, hắn đứng dậy đi vào lớp nhưng trong đầu còn nghĩ lung tung chuyện tại sao Hương nhận thư rồi im re. Vừa về tới cửa thì trống trường vang lên,  hắn thấy thằng Vinh đang cười nói rất vui vẻ, nên sau khi xếp hàng đi vào lớp, hắn lại chỗ của thằng Vinh:

- Làm gì mà vui thế vậy ! Hắn hỏi.

- Tao được hồi âm rồi !

- Nhanh vậy ! Mới đó mà hồi âm rồi !

- Khi nảy con My cùng lớp nó cầm qua !

- Đâu cho tao coi tý coi !

- Miễn bàn đi mày, thư gởi tao tụi bây coi làm gì. Đại khái là tao đã hẹn được nó ra gặp mặt , biết thế được rồi.

- Bạn bè gì ít kỷ thế !

-  Cho tụi tao coi lấy kinh nghiệm với, nghía xíu thôi !

-  Chiều tao copy cho coi 1 bản, bản chính tao đi ép nhựa, má ơi con được hẹn hò với gái rồi, 16 năm trời một bước ngoặc lịch sử.
-  Làm thấy gớm ~!

Đang cười cười nói nói, thằng Vinh chợt nhớ ra điều gì, nó thét lớn
-  Chết rồi !

-  Cả lớp ai cũng nhìn về phía nó, nó biết mình đã gây sự chú ý, nên cười trừ:

-  À không có gì ! Các bạn cứ tiếp tục đi !

-  Bệnh lâu năm tái phát hả mạy ! (Hắn)

-  Bệnh cái đầu mày ! Chết thiệt rồi !

-  Vụ gì chết, nó hẹn tao thứ 7 tuần này sau tiết thể dục ở quán Hoa Thủy Tiên
-  Mày hết tiền hả ?

-  Không phải !

-  Chứ vụ gì nói đại ra cho rồi !

-  Cuốn truyện mà trong lá thư đó

-  Ờ rồi sao ?

-  Hồi đó tao coi xong , làm rớt xuống sàn giường, chó xé mất biệt rồi còn đâu !

-  Vậy mà bày đặt thêm vào lá thư làm chi vậy ba ?

-  Thì thằng Lâm nói viết vậy cho nó có tình cảm !

-  Mà tưởng chuyện gì lớn lao lắm, chó xé thì thôi, ra ngoài tiệm sách tìm mua 1 cuốn.
-  Tìm đâu ra 1 cuốn Doremon xuất bản năm 2000 hả mạy ?

-  Ra các tiệm ve chai, giấy vụn, tiệm sách cũ tìm thử coi, à kêu thằng Đăng, thằng Thọ, thằng Lâm lại, coi tụi nó có quyển đó không 3 đứa đó ghiền truyện lắm.

-  Ê ! Đăng, Thọ, Mắt Kiếng lại họp tý coi !

-  Giờ hoài ba, cô gần xuống rồi, đi đi lung tung , sáng thứ hai được xướng tên lên giữa trường cho nhụt mặt.

-  Nhanh lên !

Ba đứa nó nhanh chóng duy chuyển lại chỗ bàn học của thằng Vinh, nơi hắn đang đứng:
-  Chuyện gì nhanh lên !

-  Cuốn Doremon :Cuộc phiêu lưu đến đảo giấu vàng… chó xé rồi !mà nó được xuất bản năm 2000 giờ tìm đâu ra ? 3 thằng bây nhà thằng nào có không ?

-  Để Lâm về kiếm lại, Lâm không nhớ nữa !

-  Tao không nhớ, nhưng hình như Doremon truyện dài tao không có cuốn nào hết ! (Thọ)
-  Vậy tí ghé nhà tao đi ! Phụ tao tìm hình như tao có (Đăng)

-  Ừ vậy đi tan học đến nhà thằng Đăng tìm.

Tan học, cả đám kéo nhau đến nhà thằng Đăng, nhà của nó gần trường chỉ khoảng 5 phút  đi xe đạp. Cũng như mọi khi ba và mẹ Đăng không có nhà, cha mẹ nó bận chuyện kinh doanh ở bên thị xã nên thông thường nó ở nhà cùng với một cô giúp việc, em trai nó được gởi học ở trường thị xã cho tiện việc đưa rước, nguyên nhân nó ở đây chính là vì thi rớt tuyển đầu vào trường cấp 3 bên đó. Nó dắt cả bọn lên phòng của nó, căn phòng của nó bề bộn và lộn xộn không khác mấy với căn phòng của những đứa con trai khác. Tuy nhiên điều làm nên đẳng cấp của căn phòng bề bộn này chính là những kệ sách được xếp đầy ấp những quyển truyện, được phân loại rất rõ ràng, những quyển truyện được gìn giữ một cách cẩn thận.

-  Woa ! Dragonball , mày có nguyên bộ luôn hả !

-  Woa ! Vua Trò chơi , Dấu ấn Rồng Thiêng, Conan, Ninja loạn thị,Rockman, Đội quân nhí nhố, Jindo Đường dẫn đến cung thành, Kính vạn hoa, Thần thoại Hy Lạp, Tam Quốc Diễn Nghĩa …
-  Mày làm gì ngạc nhiên vậy Thọ, nhà mày cũng có mà !

-  Ừ nhưng tao đâu có giữ kỹ như mày, nhìn nó còn mới quá ! Bên này là truyện Doremon tụi bây tìm đi !

-  Trong lúc thằng Vinh , thằng Thọ đang tìm kiếm, thì thằng Lâm với hắn lại trầm trồ với những lá bài ma thuật mà thằng Đăng có.

-  Mày cũng sưu tầm Magic Disk hả Đăng ?

-  Ừ, mấy năm rồi !

-  Sao mà bài cùi không thế ! Hắn vừa nhìn mấy lá bài vừa nói với thằng Đăng

-  Solo thử coi biết ai cùi mầy

-  Chơi thì chơi tao sợ 2 thằng bây à !

-  Đăng ơi ! đổi cho Lâm lá Phù thủy áo đen này đi !

-  No no no , bài hiếm ai mà đi đổi

-  Đổi ngang với lá Kỵ sĩ hác ám Gaiya

-  Thôi lá đó cùi bắp thấy mồ .

-  Để tui đổi cho Lâm , tui  đang làm 1 bộ bài Rồng với Chiến Binh  ở nhà có lá Rồng 1 vuốt rồi, kết hợp

-  Với Kỵ sĩ hác ám Gaiya là ngon.

-  Mai đem theo nha Phương,

-  Ừ.

-  Tao sẽ cho 2 thằng bây mở rộng tầm nhìn, đợi tý ! Thằng Đăng hí hửng , mở trong học bài, có 1 cái hộp, chắc là bài hiếm nên nó mới up mở như vậy ?

-  Chắc 2 pé sẽ không thể nào ngờ được ! Phù thủy thời gian và Rồng đen mắt đỏ.

-  Woa bài hiếm sao Đăng có được hay vậy ?

-  Mua mấy chục hộp bài mới lựa ra được đấy.

-  Tưởng gì nhà tao có lá 3 lá Rồng Trắng Mắt Xanh luôn kìa.

-  Mày đừng ở đó mà chém gió nhé !

-  Không tin mai đem vô lớp cho mày coi, mấy lá bài mày có toàn hạng xoàn mà thôi.

-  Thử thi đấu đi rồi biết, ai xoàng.

-  Được, ngày mai, nếu tao thua tao cho mày lá Rồng trắng Mắt xanh, còn nếu mày thua thì mày phải đưa tao lá Rồng đen mắt đỏ.

-  Được tao sợ mày à !

-  Ba thằng bây có thôi dùm tao không ? Qua kiếm phụ coi, tao không thấy cuốn truyện đó ở đâu hết.

-  Quái lạ tao nhớ bỏ đây mà !

Thằng Đăng lại chỗ kệ truyện rồi chạy xuống dưới nhà:

-  Má 2 ơi ! Má có dọn phòng con không ?

-  Không  con ! Bữa con nói tự dọn mà.

-  Vậy má có thấy ai lên phòng con không ?

-  Có ! Sáng này, em con có về, nó lên trên đó.

-  Vậy nó có đem gì theo không má.

-  Nó đem theo 1 túi truyện  !

-  Má biết nó đem truyện gì không ?

-  Má không biết.

-  Thôi xong rồi ! Thằng em tao nó hốt mấy cuốn truyện của tao đi nữa rồi ! Tao đã nghiêm cấm nó đụng vào kệ sách của tao, mà lần nào nó về nó cũng chôm của tao vài cuốn.

-  Anh em với nhau làm gì căng thế !

-  Nó coi xong nó nhùi như giấy chùi **it vậy đó, bực cái mình.

-  Hazz ! Vậy là tao toi rồi (Vinh)

-  Thôi , mày đừng lo, để tao về nhà lục lại cái nhà kho coi có không ? (Thọ)

-  Ừ để Lâm kiếm coi có quyển đó không ?

-  Ừ giờ thì biết đợi thôi chứ làm sao !

-  Giờ giải tán, nhà ai nấy về, cơm ai nấy ăn, sáng mai gặp lại.

Hắn với thằng Vinh về cùng đường với nhau, trên đường về, hai đứa ghé từng  tiệm sách cũ để tìm, nhưng không có quyển truyện như thằng Vinh muốn.

- Biết vậy để là Doremon được rồi ! Bài đặt làm gì giờ cho khổ, chuyện cả 5 năm rồi làm sao nó nhớ được.

- Lỡ nó nhớ rồi sao ! Phen này chắc tao tiêu rồi !

- Từ từ chuyện đâu còn có đó.

- Ghé nhà tao tìm đi, nếu không có mai tính tiếp.

-  Ừ

Thằng Vinh ghé nhà hắn, hai đứa lục tung cái nhà kho lên mà bỏ cử ăn cơm trưa luôn, đúng là hắn có Quyển Đôrêmon mà thằng Vinh cần nhưng chuột cắn hết phân nữa rồi ! Thằng Vinh yếu xìu đi ra về, còn hắn thì leo lên giường ngủ quên trời đất.

(Còn tiếp)

Nhận xét