Ký ức tuổi học trò (Phần 11)

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ

Người viết: Lâm Mắt Kiếng

Phần 11: GIỜ TAN HỌC




“Các bạn đang nghe chương trình phát thanh học đường do nhóm Blue Star thực hiện , mở đầu chương trình giờ ra chơi hôm nay là tin từ giải bóng đá chào mừng 20/11. Chúng tôi xin chúc mừng tập thể lớp 10B5 đã giành ngôi quán quân toàn khối sau khi giành thắng lớp 4-2 trước đại diện 10A3 và giành chiến thắng hủy diệt 5-0 trong trận chung kết cùng với lớp 10B6 ,đại diện 11A2 cũng xuất sắc giành ngôi quán quân toàn khối sau khi giành chiến thắng 3-2 trong chung kết với 11A1 , và 2 đại diện của khối 12 sẽ góp mặt trong vòng bán kết toàn trường là đương kim vô địch , quán quân khối 12 đại diện 12A1 cùng với á quân 12C8, đại diện 12A1 cho thấy sự vượt trội về đẳng cấp khi vượt qua 12C8 với tỷ số 4-1 trong thế trận thi đấu thiếu người. Một lần nữa xin chúc mừng các đội đã lọt vào vòng bán kết toàn trường… Cũng tin tức từ giải bóng đá chào mừng 20/11 năm nay, bạn Nguyễn Hoài Phương của lớp 10B5 đang tạm dẫn đầu danh sách vua phá lưới với 10 bàn thắng,  ngay sau bạn Hoài Phương là Nguyễn Anh Tuấn 12A1 với 7 bàn thắng ghi được ….”

- Tao lên “radio” nữa tụi bây ơi ! Hắn nhảy tửng lên trong lớp khi nghe tên mình xuất hiện trong chương trình phát thanh học đường khi đang ngồi trong lớp với thằng Thọ.

-  Mày bỏ Anh Tuấn 3 bàn rồi, khỏe rồi hen!

-  Chứ sao đẳng cấp U15 mà mạy !

-  Người ta U18 đó nhé !

-  Ờ thôi vui được lúc nào hay lúc đó, chứ biết làm sao bây giờ.

Hắn chợt nhớ ra sáng này cha chở đi học nên từ chỗ mình hắn gọi lên:

-  Ê Vinh !

-  Cái gì ?

-  Trưa nay chở tao về nhé !

-  Xe mày đâu không đi mà kêu tao chở.

-  Xe tao bị hư rồi sáng cha tao chở đi học, nên tao mới nhờ mày chở tao về.

-  Éo chở , đi bộ đi mày !

-  Móa mày không chở, tao sẽ kể chuyện mày cho cả lớp nghe !

-  Chuyện gì thế ! Kể đi trưa tao chở mày về. Thằng Thọ kế bên lên tiếng.

-  Làm người ai làm vậy ?

-  Không làm vậy sao làm người ? Giờ sao chở hay tao kể !

-  Ừ, thì tao chở, mày mà nói với ai nữa lời là chết với tao.

-  Mày yên tâm đi , tao hứa là tao không nói với ai dù nữa lời.

Thằng Thọ kéo hắn về bàn rồi thầm thì to nhỏ:

- Chuyện gì thế ! Mày kể nhỏ tao nghe dí Phương.

- Tao hứa với nó rồi, mà tao thấy mày ngày càng bà tám quá nha Thọ, chuyện gì cũng có mày.
-  Mày hứa với nó là mày không nói, chứ đâu phải mày nói với nó là không viết đâu, viết cho tao coi dí.

- Ừ hen ! Mày thông minh, mà mày hứa với tao là không được nói với bất kỳ một ai, hiểu chưa, nó mà biết tao nhiều chuyện nó cho tao đi bộ về thì khổ.

-  Mày biết tính tao mà, kể đi, ngay và luôn.

-  Bởi tao biết tính mày tao mới lo.

-  Nói nhanh đi !

-  Đưa giấy đây ! “Thằng Vinh nó thú nhận với tao là nó thích con Xuân C12”

-  Tin giựt gân vậy mạy !

-  Mày hứa cái gì ?

-  Ừ tao nhớ rồi!

-  Nhớ đó. Tao đi ra ngoài 1 lát, bép xép là chết với tao.

Hắn đi rời lớp ghé canteen mua 1 cây bút bi rồi trở vào lớp. Chưa biết trời trăng gì thì thằng Vinh mặt đằng đằng sát khí đi thẳng lại chỗ hắn:

Trưa nay đi bộ về nha cưng !

- Eo ! Tao có làm gì đâu mà mày nổi giận với tao.

- Chuyện hôm bữa tao kể cho mày nghe , mày hứa gì với tao bữa đó rồi sáng này lại hứa gì nữa.

- Tao hứa tao không kể cho ai nghe hết!

- Ừ giờ sao ai cũng biết hết rồi kìa.

- Thì nó hứa nó không nói cho ai biết nhưng nó viết mày hiểu chưa. Thằng Thọ Mò thôn tấn xã lên tiếng.

- Mày chơi tao hả Thọ ?

- Tao giữ đúng lời hứa với mày tao có nói ai nghe đâu ,chỉ viết giấy cho nhỏ Lan thôi.

- Lan chỉ nói cho Dung nghe !

- Hồi nãy Dung chỉ kể cho Xuân với Ngân nghe , 2 đứa đó kín tiếng lắm

- Thôi vậy là cả lớp biết rồi. Trưa nay đi bộ về miễn bàn nữa.

-  Thôi mà ! mày nỡ lòng nào cắt đứt dây chuông vậy !

-  Không nhưng nhị gì hết !

Hắn cứ ngồi nan nỉ thằng Vinh cho đến hết giờ chơi, thấy hắn tội thằng Vinh xìu lòng trưa cho hắn có giang về nhưng mỗi đứa đạp 1 chân.

- Ủa sao không về !

- Đợi tý nữa !

- Mày có bị bệnh ngu không không ? Giữa trưa nắng chan chan bắt tao dang nắng không chịu về.

- Xe này là xe của ai ?

- Của mày.

- Ờ , giờ tao chưa muốn về ! Mày muốn thì đi bộ về !

- Biết vậy nãy tao kêu thằng Thọ chở về !

- Giờ mày đổi ý cũng còn kịp mà.

- Nó về mất rồi.

- Mày im lặng chờ đợi một tý coi, người ta về đông quá kẹt cả cái cổng mày không thấy hả?

- Ờ !
Hắn đợi được tầm 5 phút thì thằng Vinh kêu hắn lên xe:

- Ủa, cổng trường còn cả đống xe mà mạy.

- Giờ tao khoái đi về rồi, ngồi im sau lưng và đạp, miễn phát biểu linh tinh nữa.

Nó đang làm cái quái gì thế, đúng là thằng bị bệnh trưa đi về đường quốc lộ về vừa nắng nôi vừa xa xôi.

- Đạp chậm chậm thôi !

- Mày biết nắng không mà kêu đập chậm.

- Xe của tao, giờ tao thích chạy chậm mày có ý kiến gì không ?

- Mày nhớ đó ! chạy tầm được nữa đường về nhà, nó chợt đổi ý:

- Mày đạp nhanh tý coi !

- Móa mày có bị bệnh không thằng hâm ! Lúc nãy tao đạp nhanh thì mày kêu chậm, giờ đói thở không ra hơi thì mày lại kêu đạp nhanh. Tao đạp hết nổi rồi, mày làm gì thì làm.

- Mày nhất định không đạp nhanh phải không?

- Không.

- Được ,… vậy thì tao đạp, lấy chân ra.

Hắn không hiểu cái quái gì mà thằng bạn mình lại chạy bán sống bán chết vậy, nhưng khi hắn thấy trước mắt 1 chiếc xe điện màu xanh thì hắn phần nào đã hiểu, thì ra con Diễm Xuân chạy đằng trước đây mà, thì ra thằng Vinh cong đầu cong đít chạy là vì chiếc xe đạp điện này , ngày mai lên lớp mày chết với tao. Hắn nghĩ vậy, rồi cười với cái suy nghĩ khoái chí của mình, còn thằng Vinh thì cứ mỗi lần chạy vụt lên gần bằng thì con Xuân tăng tốc, thế là nó lại cong đít lên mà đạp. Đúng là mãnh lực của tình yêu có khác, chuyện thằng Vinh đi xe đạp chở thêm hắn đuổi theo 1 chiếc xe điện chắc chắn sẽ đi vào lịch sử tình yêu của thế giới.

- Mà mày thích con Xuân khi nào ?

- Chuyện của tao liên quan gì mày !

- Liên quan chứ !

- Liên quan cái móc xì gì , mày với nó không bà con với nhau thì liên với quan con khỉ gì nhau.

- Tao hỏi mày, tao với mày là bạn với nhau đúng không ?

- Ừ đúng ! Rồi thì sao ?

- Bạn bè phải quan tâm tâm với nhau chứ ! Nói tao nghe tao chỉ cách cho, tao là quân sư tình yêu đại tài mà mày không biết à !

- Chuyện mày nhiều chuyện hồi sáng , tao còn chưa tính sổ chứ mà quân với sư. Im cái miệng đi , cho tao nhờ !

- Ờ im thì im ! Nhưng mà đường này về nhà rẻ đâu vậy pa ! Hắn cố ý hỏi để phá thằng Vinh vì biết thằng Vinh thế nào cũng sẽ đánh thêm 1 vòng tròn nữa mới về nhà.

- Mày đi nhờ mà mày nhiều chuyện quá !

- Mày biết rồi, tao mà về trễ thì ba mẹ tao la , mày biết ba mẹ tao khó mà.

- Ba mẹ mày la mày liên quan gì đến tao. Nó vừa nói vừa cong lưng mà đạp, mồ hôi đổ ướt cả lưng, thấy cũng tội, nhưng thôi kệ, hắn tiếp tục:

- Thì tao sẽ nói với cha tao là tao đi xe nhờ mày, mà mày tán gái nên tao mới đi học về trễ. Mày biết cha tao với ba mày là bạn thân tình nhiều năm mà.

- Ê thằng tró ! Mày lại có âm mưu gì nữa đó !

- Âm mưu gì đâu, tao hơi bị khát nước !

- Ngồi yên đi ông nội, tý tao mua cho mày 1 ly nước mía.

- Vinh muôn năm ! Vinh ơi cố lên ! cố lên !

Thằng Vinh vẫn hì hụt chạy theo chiếc xe điện màu xanh ấy, không chạy vượt qua cũng không phải để chạy song hành mà chỉ để bám theo sau như vậy. Tự dưng hắn nghĩ đến hắn, hắn cũng giống thằng Vinh hắn cũng bám theo 1 chiếc xe đạp, khi yêu con người ta có động lực mạnh mẽ vậy hả ta ! Hắn nghĩ vu vơ về 1 điều gì đó cho đến khi thằng Vinh chở hắn về tận nhà.

(Còn tiếp)

Nhận xét