Sáng mai thức dậy

[Blog nổi bật trên cộng đồng Zing Blog] SÁNG MAI THỨC DẬY

Có những người cứ loay hoay giữa quên và nhớ, cố tìm lại chút bình yên của những ngày tháng chưa yêu, cố tạo cho mình cảm giác là đã quên đã thật sự chấp nhận là cuộc tình đã đến lúc khép lại,...


Vươn vai rồi ngáp một cái trước khi bật dậy, cái đồng hồ cứ réo in ỏi,… Ngoài cửa sổ những giọt sương mai vẫn còn đọng trên lá, nắng chưa lên nên cái lành lạnh của mùa đông vẫn khiến con người ta muốn quấn lấy cái chăn hơn là thức dậy vào lúc này. Bật dậy để tìm cái điện thoại và tắt cái chuông inh ỏi của cái đồng hồ, chứ vẫn chưa chịu buông lấy cái mền ấm cúng, mới 5h, thôi thì thêm 15 phút nữa vậy. Mở điện thoại ta đi 1 vòng thế giới bạn bè trên facebook trong 15 phút đó trước khi chịu bước xuống giường.

Sau “màn khởi động” của buổi sáng, ăn những món nóng hỏi của mẹ, thay đồ rồi rời khỏi nhà, trên đường đi gặp những người quen trong xóm, tiếng chào rất to đảm bảo rằng dù đang chạy xe máy nhưng họ vẫn nghe được. Chậm rãi cho đến hết con đường vào xóm, thời tiết hôm nay thật dễ chịu cái lạnh lạnh của những ngày cuối đông thích thật.

Con đường từ nhà đến công ty khá là xa, khoảng 35 cây số, đoạn đường đủ dài và thời gian đủ lâu cho những suy nghĩ lung tung về những gì đã đọc được trên mạng xã hội, về kế hoạch rong rủi bằng xe máy cùng đám bạn thân thiết qua những nẻo đường miền tây hay kế hoạch cho cuộc đời mình những năm tháng sau này,... những suy nghĩ ngắn ngủn, những kế hoạch được lập nên trong những lúc chạy xe như thế này chẳng mấy khi được vẻ thành 1 bản kế hoạch hoàn chỉnh vì cơ bản nó chỉ là những suy nghĩ thoáng qua và chưa bao giờ được xem xét lại một cách nghiêm túc, cứ như những câu chuyện phiếm.

Đến công ty mọi thứ bận rộn đến 4h30 dắt xe rời khỏi công ty, một buổi chiều mát mẻ, dừng xe lại ở một công viên ngay chân cầu Rạch Miễu, ta có 30 giây để suy nghĩ đi học hay là trốn học cho một buổi chiều tự do. Cầm điện thoại và gọi cho lớp trưởng, và leo lên xe chạy tiếp. Cảnh về chiều trên cầu Rạch Miễu thật đẹp, mảng sáng tối đan xen nhau trong bức tranh của ánh sáng, sông nước và con người, dừng xe lại ta ngắm nhìn mặt trời đang dần tắt ở cuối dòng sông, đến khi mặt trời chỉ còn là 1 đóm vàng đỏ ở chân trời, ta lại leo lên xe chạy đến một quán ăn quen thuộc, chiều ở ngã tư người người đông vui tấp nập, quán ăn hôm nay cũng đầy khách, ta rời quán chạy về phía thành phố, chạy chậm chạp và ngắm nhìn thành phố lúc lên đèn, cứ chạy mà không biết điểm sẽ dừng, thành phố về đêm những đôi tình nhân đang cùng nhau dạo bước, những cửa hàng quán rực rỡ tấp nập khách khứa, những người về muộn vì tăng ca, ai cũng bận rộn ai cũng tấp nập dường như chỉ mỗi ta là rảnh rỗi cứ chạy xe về phía trước mà chẳng biết nơi đến chẳng biết mình đang tìm kiếm điều gì.

Hai mươi hai giờ, quay xe lại và chạy tình tang về nhà, đường vào xóm lúc này nhà nhà tắt đèn, mọi thứ thật yên tĩnh. Ngước mắt lên trăng đã treo lủng lẳng trên cành cây cao nhất gần nhà. Mở cửa vào nhà thì mọi người đã ngủ say, rón rén đi ra đằng sau tắm, thay đồ, mở tủ lạnh tìm một chút gì đó bỏ trong bụng rồi chạy ra trước nhà, làm sao có thể bỏ quên một đêm trăng tròn như thế được, điện thoại cứ reo inh ỏi lên vì những comment và status của những đứa bạn, tiếng nhạc buồn du dương phát ra từ chiếc máy nghe nhạc và tiếng thở dài của một người đang cô đơn ngước nhìn lên bầu trời mà chẳng hiểu mình đang nghĩ ngợi điều gì trong lòng.

Có phải là một ngày nữa đã trôi qua rồi không, có phải ngày vừa trôi qua cũng là ngày đã quên không còn nhớ về người ấy, người từng nắm lấy tay, người từng trao nhau nụ hôn ấm áp và những lời yêu lời hứa hẹn sẽ không bao giờ xa cách nhưng rồi người vội đi, người quên hết bao lời hứa, người để một người buồn ngẩn ngơ giữa thế giới bao la này. .. Mọi thứ mới đây mà đã là của hôm qua mất rồi, người đã đi sẽ không quay lại, có còn nhớ còn thương cũng chỉ là chút dư âm cũ mà một người cô đơn thường hay hoài niệm nhớ đến. Giá như ngày xưa thời gian đừng trôi đi quá vội vã, giá như lúc ấy có thể nắm chặt lấy tay người nắm chặt những yêu thương không để vuột mất, thì có thể nào ngày hôm nay ta và người đã có một kết quả khác, không phải là một kết thúc buồn như thế này, giá như ta cứ để trong lòng mình rất nhiều câu nói giá như... GIÁ NHƯ CÓ THỂ NÓI GIÁ NHƯ...

Ngã mình giữa bầu trời tràn ngập ánh sáng của trăng, chợt mỉm cười với những ký ức đẹp nhưng vội vã ra đi, những muộn phiền trong lòng thoáng qua rồi tan đi, biết đâu được ở một thế giới nào đó, có lẽ tôi và cô ấy đang rất hạnh phúc, ở một bầu trời khác có lẽ tôi đã dũng cảm giữ cô ấy ở lại,… còn ở bầu trời này, thế giới này, tôi mong cô ấy luôn hạnh phúc,… Ngủ quên trên cái hiên nhà của mình lúc nào không hay biết cho đến khi mẹ lay dậy và mắt nhắm mắt mở đi vào phòng. Có thể sáng mai này khi ta thức dậy , ta nhận ra rằng yêu thương mà ta đang giữ lấy đã quá cũ kỹ còn giờ thì lặng lẽ và chìm vào giấc ngủ với những giấc mơ của ngày cũ, những ngày cũ đã qua.

13.12.2013
Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét