Người thương

Những tin nhắn quen thuộc đang reo trên chiếc điện thoại, ta biết chủ nhân của những tin nhắn ấy,… Những lời quan tâm, hỏi han và những câu chuyện hàng ngày, riết dần thành một thói quen khi ta ngủ dậy.



Ta vừa tiễn người con gái ta yêu thương đi về miền ký ức, người cũng vừa khóc hết nước mắt vì chia tay người con trai mà mình hết lòng yêu mến, chẳng biết cái số phận đẩy đưa thế nào mà hai con người vừa hết yêu lại gặp nhau như thế. Những lời động viên nhau, tự tin để bước tiếp, và không biết từ lúc nào, bảng tin của nhau trên facebook lại toàn là của đối phương, những tin nhắn từ 1 tin nhắn chúc ngủ ngon đến gần 100 tin nhắn, ta kể cho người nghe những điều ta nhìn thấy hôm nay, người nói ta biết tâm trạng của người thế nào, rồi hai đứa bàn tán ồn ào về một tập phim điện ảnh, một nhân vật của công chúng hay một sự kiện gì đó đang xôn xao trên mạng Internet, những câu chuyện như thế khiến khoảng cách giữ hai người xa lại lần càng xích lại gần hơn.

Dần thi ta nghĩ về người nhiều hơn người con gái ta từng yêu lúc nào mà không biết. Nhưng ta biết với người thì ngược lại, ta vẫn là một phiên bản của ai đó , một người bạn chưa được đặt tên mối quan hệ để người vẫn cảm nhận được chút ấm áp trong trái tim lạnh. Ta và người vốn dĩ là những người thay thế cho nhau, thay thế vào chỗ đang trống trong lòng của nhau.

Những lần hẹn hò đi với nhau trên đường phố, hai đứa cũng nắm tay nhau như những người đang yêu nhau ,cũng bước chạm, cũng cười, cũng những câu chuyện phiếm, nhưng đâu đó vẫn có ánh mắt nhìn xa xôi, cũng có tiếng thở dài. Những khuya không ngủ được, người lôi ta dạy bởi tiếng chuông zalo in ỏi, ta cũng sẽ lôi người thức dậy với những bài hát mà sến vô bờ bến, không cần nhạc, không cần đàn, cứ hát rồi thu âm lại gởi qua tin nhắn zalo là được, thời gian cứ trôi dần như thế, vẫn cứ bên nhau vẫn cười nói, vẫn cứ trò chuyện suốt đêm, nhưng chưa bao giờ gọi tên mối quan hệ của hai đứa. Không là yêu thương thì là gì đây, ta hiểu ta và người có chung một cái sợ, sợ yêu thương mong manh tan vỡ sợ chưa quên hẳn người xưa, nên chưa trao câu yêu thương cứ nhùng nhằn như thế.

Một ngày ta không thấy người nhắn tin, không nghe tiếng chuông gọi, một ngày thế giới này vắng lặng một cách lạ thường, ta gọi điện nhưng người không bắt máy,Facebook và Zalo im lìm, ta tự hỏi điều gì đang xảy ra với người. Điện thoại đến nhà người, mẹ người bảo nó vẫn bình thường vừa ra khỏi nhà từ sáng. Người muốn trách ta ? Tại sao thế? Câu hỏi đó khiến ta day dứt khó chịu trong lòng, hơn 1 tuần không gặp nhau, cũng chẳng có 1 lý do gì ta thôi khó chịu trong lòng. Ta làm gì sai để người bổng dưng im lặng như thế đến một chiều ta bắt gặp người ở công viên nơi ta và người thường cà phê bệt. Nhìn thấy ta người vẫn im lặng, ta cũng không biết bắt đầu thế nào, cứ đứng cạnh người đến khi trời tối , rồi người bước đi, ta lại đi ngược phía với người. Người phá tan sự im lặng : Anh không hỏi tại sao em lại biến mất thời gian qua à?

- Em sẽ nói khi em muốn,

- Nhưng anh có thực sự muốn biết hay không.

- Muốn. Tôi trả lời cục ngủn chỉ có 1 chữ như thế không giống tôi hàng ngày


- Anh ấy muốn quay lại, anh ấy còn yêu em.

Tôi tỏ vẻ bình thường đến mức vô cảm, mặc dù lời nói ấy khiến tôi đau và khó chịu hơn cả sự im lặng đến từ người;

- Đó là điều em mong đợi từ bấy lâu mà, chúc mừng em đã tìm lại được mặt trời của riêng mình.

- Anh thực sự chúc mừng e ? Nàng nhìn về phía tôi, đôi mắt đỏ, tôi cũng giấu trong khóe mắt nổi buồn mà nó không được phép thể hiện

- Ừ, a thực sự chúc mừng em, và luôn mong em hạnh phúc, cười vui vẻ,em và người ấy yêu nhau ngần ấy năm, chắc chắn anh ấy sẽ lại mang đến nụ cười trên môi em, luôn hạnh phúc nha em.

- Anh cũng vậy nhé , phải luôn vui vẻ.

Rồi người quay vội, tiến đến chiếc xe rồi tan dần trong màn đêm, tôi như người mất hồn, vốn dĩ tôi và người có là gì của nhau đâu mà sao lại buồn như thế, vì chưa trao lời yêu nên chưa là gì của nhau, tôi nghĩ sự buồn bã này chỉ là tức thời, là gì của nhau đâu mà buồn. Một mối quan hệ chưa được đặt tên, một chuyện tình chấp vá tạm thời tôi đã đặt tên cho nó như thế, tôi và người thật sự là những người thay thế cho nhau trong 1 khoảng khắc nào đó, … giờ thì mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo của nó, người quay về với nụ cười của mình, còn tôi thầm lặng bước về phía trước.
11.12.13
Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét