Ký ức tuổi học trò (Phần 4)

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ

Người viết: Lâm Mắt Kiếng

Phần 4: LẦN ĐẦU TIÊN GẦN NHAU NHƯ THẾ



- Con nhớ con bé Hương ngày xưa ở gần nhà không ? Cha hắn hỏi hắn lúc cả nhà cùng ăn cơm.
- Con Hương Heo hả cha !

- Đàn ông con trai lớn rồi, nói gì kỳ vậy con !

Mẹ hắn lên tiếng nhắc nhở câu nói xanh rờn của hắn, trong suy nghĩ của hắn, con Hương bao giờ cũng đóng vai phản diện: xấu đóng vai ác, còn cô bạn mà hắn gặp vào buổi sáng này đóng vai  Tiểu Long Nữ là hợp nhất. Ba hắn tiếp lời:

- Ừ ! Hôm họp phụ huynh cha gặp lại bác Sơn cha của bé Hương, gia đình bác dọn về quê rồi con à, gặp lại cha, bác mừng lắm.

- Chắc con Heo học dở quá bị đuổi về quê chứ gì.

- Ông lớn tuổi không người chăm sóc, mấy hecta đất ở quê lại không có người trong coi nên buộc bác Sơn phải về quê, bé Hương nó học giỏi lắm đấy, không phải lười biếng như con đâu.

- À mà nó học lớp nào vậy cha ?

- 10A1, nó làm cha mẹ nở mặt nở mày có đâu như con, tối ngày lo ăn với chơi.

Hắn giả vờ ngoan ngoãn,dạ dạ cho ba mẹ hắn vui chứ có gì mà hay ho với cái con nhỏ thùng nước lèo ấy, mà hắn đang nghĩ con nhỏ đó thế nào sau 4 năm không gặp, … Thôi đường nét gì chỉ là 1 cái lu, hắn cười với cái suy nghĩ của mình rồi , dọn sách vở để trên bàn sau đó thì đi ngủ.

Từ sau cái lần gặp gỡ cô bạn chưa biết tên ấy hắn quyết định dậy sớm, không đi học cùng đám chiến hữu mà đi con đường gần trường hơn để gặp cô bạn ấy,… Hắn ngồi ở quán ăn quen thuộc đợi cô bạn ấy đi học ngang qua, … chờ mãi cũng thấy, hắn vội vã tính tiền và rồi nhảy lên chiếc xe đạp,… hắn chạy lãng vảng theo sau, và hắn thấy cuộc đời mình đẹp hẳn lên từ khi gặp cô bạn ấy. Cứ theo sau, chạy chậm, được nhìn bạn ấy, con đường hắn cứ muốn cứ dài mãi và đừng dừng lại, hắn suy nghĩ vu vơ về chuyện hắn và bạn ấy có một buổi hẹn hò với nhau, hắn mỉm cười rồi hát nhỏ 1 giai điệu tình yêu,… Và cứ thế không ngày nào mà hắn không lặp lại hành động ấy, dù nắng, dù mưa hắn vẫn chờ bạn ấy ở cái quán quen ấy, chỉ để chạy theo sau, chỉ để được thấy ai đó mỉm cười và cũng từ đó hắn hình thành đến lớp sớm, dù không phải để ôm bài mà chép bài tập về nhà của người khác nhưng trong hắn cũng có 1 điều tích cực được hình thành.

Hắn muốn biết tên của cô bạn ấy, nhưng làm cách nào để biết đây ? Tụi trong lớp vốn nhiều chuyện và không giữ bí mật ,nghĩ ngợi tới lui hắn đi đến chỗ thằng Lâm:

- Ông quen nhiều đứa A1 nhỉ.

- Ừ, bạn học cùng cấp 2 hồi đó học bên lớp đó nhiều.

-  Vậy sao không học lớp bên đó.

- Không đủ điểm, năm lớp 9 mình học không tốt lắm !

- Vậy ông biết con Hương Heo không ?

- Hương Heo nào ?

Hắn giật mình, … Hương Heo là tên do hắn đặt cho bé hột mít ngày xưa, nhỏ tên Nguyễn Lan Hương.

- À nhầm, Lan Hương ?

- À Lan Hương hả , lớp đó tới 3 Lan Hương , muốn hỏi Lan Hương nào?

- Vậy trong số đó, con nào mập nhất ?

- À định nói Lan Hương bí thư lớp đó à ?

- Đúng đúng đúng, nhỏ đó

- Biết ! Cho việc gì không? Nhỏ đó hồi đó học ở Sài Gòn chuyển về không thân lắm, chỉ gặp gỡ nói chuyện vài lần

- Đúng luôn ! Hắn cười khoái chí, vậy là con Hương Heo ở lớp A1, à quên vấn đề chính phải hỏi:

- À không có gì, tại thấy lạ hỏi cho vui vậy thôi,vậy còn con nhỏ hay đứng chung với ông thì sao ?

- Phương muốn hỏi việc gì ?

Tự dưng hắn thấy bị đơ đơ thế nào, hắn còn chưa biết tên Lâm và cô bạn ấy có quan hệ gì với nhau nữa, bây giờ hỏi có hơi là quá nhanh không, thôi từ từ đừng manh động, hắn nghỉ vậy.

- À không cũng thấy lạ hỏi thôi.

- Vậy tui ôn bài, tý có kiểm tra !

Ờ. Hắn trả lời ngắn gọn như vậy rồi về chỗ của mình, kiểm tra kệ kiểm tra, hắn còn khối việc phải suy nghĩ,.. 2 đứa chiến hữu của hắn qua ngay chỗ hắn, thằng Vinh và thằng Khanh hỏi lý do tại sao hắn mất biệt mấy hôm nay, hắn cười mỉm mỉm không trả lời rồi chuyển sang chuyện khác:

- Chiều nay có online không ?

- Sao không ngày nào không thế,  chỉ có mày hổm rày không thấy thôi !

- Ờ tao bị “bão” tụi bây biết mà, Chiều nay đi chơi hen !

- Chơi thì chơi, nhưng tao sợ bị ba mày phát hiện rồi khổ lây cho 2 đứa tao, lần trước ba mày gọi điện cho ba tao làm tao cũng bị “nện” một trận nên trò . Thằng Khanh lên tiếng.

- Lo gì, chiều nay tao có lịch học thêm, nhưng học bình thường đã không ham rồi, thêm gì nổi, 2h tại Internet Bưu điện hen.

- Ok

- Quyết định như thế !

Hai giờ chiều , 4 đứa bọn hắn có mặt ở tiệm net và hầu như các gương mặt trong phòng net này, ai hắn cũng biết vì là khách quen thân thuộc.

- Thằng Bàn Tay Sắt kìa, đánh nó đi tao mua máu rồi chạy ra liền, đừng cho nó chạy! Thằng Thọ hét lên khi thấy “cừu nhân” của mình trên màn hình Võ Lâm Truyền Kỳ.

- Tao đang đánh không thấy sao mà nói nhiều thế !

- Xong ! Về thành rồi!

- Mày PK gà quá, có 1 con gà đánh cũng không xong.

- Mày không thấy nó khắc hệ hả, ai đời Thiên Vương Bang lại đánh nhau với Cái Bang hả mạy!
- Quá gà!

- Gà gà cái con khỉ khô, giỏi mày đánh nó đi kêu tao làm gì, bị trừ một mớ kinh nghiệm, đời đen như chó mực!

- Hai thằng kia làm gì mà im re vậy, chạy ra phụ đánh tao tý coi.
- Ờ.

Thằng Vinh và thằng Khanh, im re từ đầu tới giờ chỉ vừa chat vừa cười chắc đang nói chuyện với gái. Gái với gú, bạn bè đang bị ăn hiếp mà ngồi đó cười …

- Ra lẹ coi 2 thằng quỷ ? Hắn la lên

- Bốn đánh một chẳng chột cũng què ! Thằng Thọ hí hửng đáp lời nó

- Không phải không phải, là 1 mình nó chấp 4 tụi mình, chiến thôi.

- Đập nó , đúng rồi đập mạnh vô, thằng Thọ mò  và hắn luôn lồng tiếng cho mỗi trận chiến như thế, cả phòng net um xùm cả lên vì tiếng hò hét của 2 đứa nó.

- Đừng cho nó chạy, dí bên kia , đánh cho nó thấy bầu trời đầy sao luôn !

Cả bọn hắn hả hê khi đánh cho cái thằng hôm bữa đồ sát thằng Thọ Mò khi cắm auto, còn hắn thì luôn nghĩ phải chi ngoài đời mình nghĩa hiệp như trong game vậy. Mà khoan có gì không ổn, cái thằng Bàn Tay Sắt trở lại với nguyên đám , trong đó có mấy thằng top.

- Chạy lẹ lên, nó dẫn cả bang nó ra kìa, phù nhanh nếu không muốn chết.

- Tao quên đem phù theo rồi.

- Èo, Tao biến đây ! Thằng Thọ nhanh chóng di chuyển nhân vật vào trong thành trong khi hắn và 2 đứa còn lại cũng về thành, nhưng bị PK về thành.

- Mày chơi vậy mà được hả ? Tụi tao bị dí đánh còn mày “phù” về thành, mày coi được hả?

- Chứ đánh có lại đám đó đâu ? Không phù cho nó giết hả ?

- Vì ai mà tụi tao mới bị giết hả thằng kia ?

Đang bực tức, la hét, hắn nhìn sang bên trái, bạn ấy, người mà hắn thích ngồi kế bên hắn từ lúc nào mà hắn không hay biết, hắn cảm thấy có 1 luồng điện đi qua người hắn, hắn đơ ra, bạn ấy nhìn hắn, mỉm cười tươi, nụ cười ấy mới dễ thương làm sao, ánh mắt ấy như đã quen từ kiếp nào. Hắn cảm thấy mình vui kì lạ khi nhìn thấy nụ cười ấy, nhưng làm gì vào lúc này đây, hắn đơ ra và im lặng trong khoảnh khắc ấy.

- Sao im re vậy ! Thằng Thọ kêu hắn
- Ờ ờ đâu đâu có gì ! Tụi mày quên mục đích ra đây làm gì rồi hả, phải tìm tài liệu cho bài tập làm văn, tối ngày rủ rê tao chơi game, tao thoát đây !

Ba đứa kia há hóc không biết điều gì đang xảy ra. Còn hắn thì cứ nhìn qua bên kia máy, tim hắn đập rộn rã lên, lần đầu tiên hắn và cô ấy ngồi gần nhau như vậy,… giờ phải làm gì đây ta, đầu hắn cứ quay quẩn những suy nghĩ, hắn muốn nói chuyện làm quen nhưng hắn lại sợ 3 đứa bạn nhiều chuyện, nên hắn cứ ngồi đơ cả ra. Ba đứa bạn hắn thì réo gọi, hắn tỏ vẻ học sinh ngoan và người lớn: Ai mà chơi mấy trò trẻ con đó, tao đang bận , mai làm tập làm văn, chơi chơi gì không biết ! Hắn cứ lên google tìm kiếm cái này cái kia như vẻ bận rộn lắm, 20 phút sao thì cô bạn ấy đi mất, hắn buồn hiu, nhìn theo,…

- Cái gì vậy Phương ? Tự dưng nãy giờ nói cái gì vậy ? Thằng Thọ hỏi hắn

-  Không có gì, tao không khỏe , tao về trước

-  Hôm nay nó thế nào ấy.

Nói rồi hắn bỏ 3 thằng bạn ở lại, chạy xe đạp về nhà, chưa lần nào hắn thấy mình vô dụng như lần này, hắn muốn làm quen nhưng lại không dám nói, cô ấy và hắn là cách biệt lớn giữa học sinh lớp chọn và học sinh lớp “lựa” như hắn. Về tới nhà hắn khóa cửa phòng lại, gác tay lên trán với vẻ suy tư,… không hiểu làm thế nào để làm quen với cô ấy, hắn quá tệ về cả tác phong lẫn học tập, chẳng một điều gì ở hắn có thể gây ấn tượng với cô ấy. Một suy nghĩ lóe sáng trong đầu hắn, nếu hắn cần một lý do để học thì bây giờ đã có rồi đây, hắn cố gắng thay đổi kết quả học tập để được gọi và đội bóng của trường, khi ấy cơ hội sẽ đến, hắn tin là khi ở trên sân cỏ hắn sẽ được bay cao bằng đôi chân của mình và hắn sẽ gây được chú ý với cô ấy, hắn bật dậy , ngồi vào bàn học, nhưng 3 tháng qua không lo học, kiến thức thì lởm chởm, chỗ biết chỗ không, chỗ ghi chỗ trống, hắn cũng không biết phải học hành thế nào,… Ngồi trầm ngâm hắn thấy tiếc vì không được gọi cho trận đá bóng giao hữu đầu hôm tháng trước giữa trường và Huyện Đoàn, hắn suy nghĩ nhiều thứ trong đời và chính cô gái ấy người mà hắn chưa từng nói chuyện chỉ dám chạy phía sau đã khiến hắn suy nghĩ nhiều như thế.

(Còn tiếp)

Nhận xét