Ký ức tuổi học trò (Phần 3)

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ

Người viết: Lâm Mắt Kiếng


Phần 3: TRẬN CẦU SIÊU KINH ĐIỂN



Với bản thành tích dày từ hồi trung học sơ sở: quán quân cờ vua cấp huyện dành cho học sinh cấp 2, vua phá lưới giải bóng đá giải bóng đá U15, nhà vô địch chạy cự ly ngắn,… hắn trở thành trung tâm chú ý trong giờ học thể dục và các hoạt động thể thao vì luôn hoàn thành xuất sắc và đạt điểm tối đa trong các bài tập , hắn được thầy Sinh Tuấn (giáo viên dạy thể dục)  đặc biệt quan tâm bởi sự đa tài trong hoạt động thể dục thể thao, thành tích học tập của hắn chính là rào cản lớn nhất khiến thầy phân vân rồi quyết định không gọi hắn vào đội tuyển thể dục thể thao do thầy quản lý.

Sau giờ thể dục, cả bọn lớp hắn tập trung tại sân bà Sáu nơi sẽ diễn ra trận giao lưu trước khi bước vào giải đấu chính thức CHÀO MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM năm nay, mà mục tiêu của lớp là phải giành ngôi quán quân toàn trường vì trong lớp ngoài hắn ra, lớp còn sở hữu 4 gương mặt từng thi đấu trận chung kết U15 các trường THCS trong tỉnh. Và để hiện thực quá mục tiêu đó thì đây là thử thách đầu tiên- lớp 10B9. Sau khi thống nhất ý kiến thì đội hắn sẽ mặc áo ,lớp B9 sẽ cởi trần để phân biệt , không có trọng tài cho trận đấu này và quy định chung của tất cả những trận giao lưu thế này  là bóng chạm lưới bảo vệ  hoặc bóng chạm tay thì mới dừng bóng lại, mọi tranh chấp sẽ được hai đội cùng cổ động viên thảo luận và đưa ra phán quyết và  quan trọng là đội nào thua thì đội đó sẽ phải trả tiền thuê sân.

Bóng được chuyền ngay cho hắn sau cú “mắc xê” đầu tiên hắn  nhận bóng rồi rê bóng chậm , làm vài động tác giả trước khi qua mặt một cầu thủ đội bạn, hắn tự tin dẫn bóng và tung một cú sút từ xa về phía khung thành của thủ môn B9, cú sút dội cột dọc ra ngoài trong sự nuối tiếc của hắn, ngay lập tức đồng đội hắn đã phản ứng:

- Đá kiểu gì vậy pa, không thấy tui chạy chỗ sao mà xa khung thành cả cây số lại sút. Tiếng thằng Duy Kute vang lên, thằng Thọ Mò  đội trưởng hắn cũng phản ứng theo:

- Mày ham bóng quá ! Rồi chạy về phía cầu môn, quát lớn:” quay về nhanh, tụi nó tổ chức phản công nhanh”.

Hắn nổi cáo, hắn là siêu tiền đạo là ngôi sao lớn nhất trên trận cầu này, thì đá sao là quyền của hắn, hắn đi chậm về phía sân nhà trong khi các đồng đội hắn cũng không ai khẩn trương phòng thủ phụ thằng Thọ, một cái thân trần đang có bóng và bức tốc về phía hắn, tiếng thằng Dũng thủ môn hét um xùm, Phương áp sát vào, hắn bỏ qua tay không thèm để ý, thằng Thọ thấy thế rời mục tiêu đang áp sát để chặn bóng từ đối phương, là một đường chuyền, tiền đạo B9 không ai kèm kẹp, tung 1 cú sút vào thẳng vào lưới mặc dù thằng Dũng đã bay người cản bóng. 1-0 nghiêng về B9, Tụi B9 bắt đầu vũ điệu ăn mừng của mình, bằng cách chạy vòng vòng sân như các ngôi sao giải ngoại hạng và cũng không quên 1 câu: Nghe tiếng tuyển của tỉnh , thì ra cũng chỉ có vậy, câu nói ấy làm hắn bực mình và đáp trả đợi đó, thằng Thọ mò kéo hắn lại và nói: Mày đá kiểu gì thế, sao mày không áp sát đối phương ?

- Tao là tiền đạo, nhiệm vụ của tao là ghi bàn chứ không phải là phòng thủ.

- Tao biết, nhưng mày coi , đội 7 thằng 5 thằng bay thằng nào cũng đòi làm tiền đạo, ai phòng thủ, mà mày làm tiền đạo cũng phải hỗ trợ chứ.

Rồi thằng Thọ kêu thằng Duy Kute, Khanh Trâu, Đăng Bò và Vinh Crazy lại: Tụi bay làm cái gì vậy, đá không thằng nào chịu phòng thủ thì làm sao mà đá, tao biết tụi bay là tiền đạo đẳng cấp từng đá chung kết cấp tỉnh, nhưng làm ơn, đá kiểu tụi bây làm sao thắng được, thằng Duy Kute và Phương Bạo tiếp tục cắm ở trên mấy thằng còn lại triển khai phòng thủ, thằng Đăng khi đội mất bóng thì lui về nhanh, 2 thằng trên kia cũng thế, tụi bây hiểu chưa. Cả đám đồng thanh rõ, rồi đưa bóng ra giữa sân, trận đấu lại bắt đầu.

Bóng được triển khai chậm ở giữa sân, trước khi được đưa đến chân hắn, hắn đảo chân quanh quả bóng rồi tung một đường chuyền dài cho  Duy kute ở phía bên trên, ngay lập tức hậu vệ đối phương phong tỏa xung quanh thằng Duy, nó quyết định chuyền ngược lại cho Đăng Bò, bóng vừa chạm chân Đăng Bò đã đẩy một đường chuyền dài trong khi hắn đang tích cực duy chuyển, một cú tạt ngang được triển khai từ chân hắn, bóng đang ở vòng cấm địa, thằng Duy kute nhanh chóng áp sát khung thành và tung 1 cú dứt điểm hụt, bóng được phá lên trên ngay chân thằng Thọ, nó tung một cú nữa sút, nữa chuyền phía trên đến chân hắn và hắn làm động tác qua người hậu vệ đối phương, cho quả bóng nằm gọn vào lưới. Một điều, hắn chạy chậm chậm đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, đúng phong cách ăn mừng của Ronaldo. Và trận đấu cứ thế tiếp diễn, 2 đội ăn miếng trả miếng với nhau, nhưng kết thúc trận đấu với sự chênh lệch về đẳng cấp mà đội hắn mang lại đã đánh bại đội B9 với tỷ số 7-5 và ra về trong thắng lợi và vinh dự.

Cả bọn hắn rời sân và ghé quán nước mía đối diện sân bóng để họp bàn chiến thuật, thằng Thọ với tư cách đội trưởng lên tiếng để buổi họp chiến thuật bắt đầu:

- Đội mình tấn công hay và đa dạng, nhưng phòng thủ tệ quá, gặp đối thủ mạnh là tiêu ngay
- Nó ghi 1 bàn tao ghi lại 2 bàn sợ gì. Hắn lên tiếng.

- Mày nghĩ các anh khối 12 và 11 đá như B9 vừa rồi à, tụi B9 đâu có mạnh gì mà đã nã cho 5 trái, gặp mấy đội khác là đi về ngay vòng gởi xe chứ nói gì vô địch.

- Chứ mày muốn đá thế nào. (Duy)

- Bắt đầu từ buổi sau ,chúng ta phải triển khai lối đá 1 2 1 2, với thằng Duy Kute và Phương bạo cao nhất trong đội hình, thằng Đăng Bò ở ngay phía sau 2 thằng đó, Thằng Khanh và  thằng Vinh phụ trách thu hồi kiểm soát bóng ở giữa sân và lui về thật nhanh khi mất bóng gần thủ môn nhất là tao, được chưa !

- Tao phản đối, tao làm tiền đạo chứ không đá như hôm nay, nếu bắt tao thu hồi bóng ở khu vực giữa sân là sự phí phạm tài năng quá lớn ! Thằng Khanh lên tiếng.

- Mày không đá không lẽ kêu thằng Phương bạo phòng thủ. Thằng Dũng thủ môn lên tiếng.
- Không, tao đá vị trí của thằng Duy kute, kêu thằng Duy phòng thủ !

- Tao không phòng thủ, thằng nào thủ gì thủ tao làm tiền đạo quen rồi, hôm nay tao đá vô 2 trái cũng chứng tỏ khả năng săn bàn rồi. Thằng Duy kute giải nảy.

- Mày đá vô 2 trái trong khi là tiền đạo, tao ở giữa sân mà cũng đá vô 1 trái thì có hay ho gì
- Mày ăn may thôi,  chứ trái đó có gì hay đâu mà nói.

- May may cái cục ****

- !@#$%^&*!@#$%^&*

- @#$%^&*()*&^%$#@

Hai đứa tụi nó chửi nhau ủm tỏi cả lên, chỉ khi thằng Thọ lên tiếng thì mới dừng lại:

- Thôi 2 thằng bây im coi, cãi nhau hoài thế, phân xử thế này đi, bốc thăm thằng nào hên thì tiền đạo, xui thì phải làm tiền vệ

- Tao phản đối, tài năng không thể nào phân xử kiểu may rủi kiểu này được. Thằng Đăng Bò lên tiếng.

- Chứ mày muốn sao ?

- Đá luân lưu 5 trái , thằng nào sút tốt hơn sẽ làm tiền đạo, luật 5, 10 ,15 ok không?

- Ok !

Cả bọn thống nhất lại kéo nhau ra sân bóng, do chỉ sút vào 8/15 quả so với 11/15 quả so với thằng Duy kute nên thằng Khanh không còn lựa chọn nào là phải làm tiền vệ. Cả bọn chơi “bắt khờ” một buổi nữa, cho đến khi trời tối hẳn mới chịu về, vui trong niềm vui thắng trận hắn quên mất hắn có một buổi sáng tồi tệ , trên đường về nhà hắn vừa đi vừa hát 1 giai điệu vui, mọi thứ thật tốt đẹp.

(Còn tiếp)

Nhận xét