Ký ức tuổi học trò (Phần 2)

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ

Người viết: Lâm Mắt Kiếng

Phần 2: HỌC SINH CẤP 3



Hắn thích nghi khá nhanh với các bạn học cùng lớp mới, hắn có ngay 1 nhóm bạn cùng sở thích như hắn, kỳ họp phụ huynh đầu năm, giáo viên chủ nhiệm vô cùng lo lắng đến việc học của học sinh trong lớp, và hắn không phải là ngoại lệ. Bố mẹ hắn lại được thêm dịp mất mặt khi hắn nằm trong số học sinh có thành tích tệ hại trong 2 tháng đầu năm. Ba hắn vừa đi vừa giáo huấn ngay trên con đường ra nhà xe, mọi chuyện chỉ dừng lại khi  ba hắn phát hiện ra người hàng xóm của gia đình ngày xưa cũng đang trên đường đi ra cổng trường, họ ôm nhau mừng rỡ, mà ba cũng quên mất chuyện đang rầy rà hắn đến đâu, kệ, chuyện của họ, hắn thoát nạn. Lẽn lẽn hắn trốn khỏi tầm nhìn của ba và leo lên chiếc xe đạp chạy mất, kiểu gì hôm nay cũng phải bị “tra tấn” đi chơi một vòng cho thoải mái rồi về nhà, hắn nghỉ vậy và làm ngay…

Trên đường chạy xe đến phòng Net hắn nhớ mại mại hình ảnh ông chú bạn ba lúc nảy, có phải là cha của con hột mít kế nhà mình không nhỉ? Cái con nhỏ xấu quắc và hay mách lẻo, … Nghĩ đến là thấy rùng mình, tuổi thơ thật là bất hạnh, hắn cười vì suy nghĩ của mình rồi ngồi phòng nét đến tối mới về nhà. Đúng như hắn nghĩ, màn tra tấn đã sẵn sàng, ba mẹ hắn mời hắn vào phòng nói chuyện: Liên khúc con người ta liên tục được ngân lên, hắn cuối đầu, tỏ vẻ hối lỗi, trong khi ba mẹ vẫn thay nhau tuôn ra đạo lý và giáo huấn. Chẳng trách họ được, cha hắn trước khi trở thành 1 một giám đốc cho công ty nước ngoài  thì trước đó cũng có thời gian đi dạy học , còn mẹ hắn lại là giáo viên và bi kịch của họ là sinh ra hắn, một đứa con không thích học hành.

Sau cái đêm hắn gọi là đêm định mệnh ấy, hắn dậy sớm hơn thường lệ và rời khỏi nhà cũng sớm hơn mọi khi để bố mẹ thấy hắn có chút cải thiện, tuy vậy hắn cũng ẻo oải lắm mới leo lên được chiếc xe đạp, từ nhà hắn đến trường thì có hẳn 2 con đường khác nhau, hắn thường hay đi đường vòng để gặp mấy đứa chí cốt rồi đi cùng nhau. Hôm nay do rời nhà sớm hắn chưa ăn gì cả, thế là hắn quyết định đi con đường còn lại, để có thời gian cho 1 ít thức ăn vào bao tử. Quán ăn sáng trên con đường hắn đến trường vừa ngon vừa rẻ lại đông khách, hắn được ưu tiên mỗi lần đến vì phải kịp cho giờ học, vừa rời quán hắn bắt gặp một chiếc xe đạp chạy qua, một nụ cười rất duyên hắn nghĩ vậy. Có cái cảm giác gì rất lạ khi hắn nhìn vào ánh mắt và nụ cười ấy, hắn bị đơ trong 5 giây sau đó giật mình khi thấy chiếc xe đạp màu xanh ấy đã vụt nhanh qua , bỏ lại hắn ở phía sau. Hắn chạy theo, nhưng không dám chạy quá nhanh vì hắn sợ sẽ vụt qua mất nụ cười rất duyên mà hắn vừa bắt gặp. Hắn cứ chậm chậm như thế cho khi đến cổng trường, dừng lại hắn cố gắng nhìn theo chiếc xe đạp màu xanh ấy, ô A1, chiếc xe màu xanh đó dựng ở ô A1, cô gái ấy học A1, cùng khóa với hắn.

Thế là thế nào được, tụi bạn hắn luôn bảo tỷ lệ thông minh của con gái tỷ lệ nghịch với sắc đẹp, vậy mà,… Hắn dựng xe rồi đi vào lớp mà trong đầu vẫn còn suy nghĩ về nụ cười lúc sáng. Lần đầu tiên hắn đến lớp sớm như vầy, mọi người nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên, hắn lấy tập ra làm như vẻ một học sinh chăm chỉ nhưng thực chất là mượn tập để chép phần bài tập về nhà, hắn lười học, nhưng hắn cũng sợ bị ba má hắn giáo huấn, chăm học  1 bữa vậy, hắn tự nhủ với mình như vậy, rồi chép lấy chép để phần bài tập ấy.

Hai thằng bạn rất thân của hắn xuất hiện với vẻ mặt bực bội lắm:

- Này thằng quỷ sáng tụi tao đợi mày đi học thế mà mày đi trước, đạo nghĩa kiểu gì thế?

- Sáng này đói, nên đi đường trong cho gần, tiện thể ăn sáng, tụi bay có ý kiến gì không?

- Ờ không. Hai thằng bạn hắn đáp lại 1 cách nhẹ hìu, vẻ mặt tỉnh như tiền

- Không thì biến, chỗ ông đây làm bài !

- Quách thị hợi ? (Một từ không nghĩa mang ý ngạc nhiên, mà ngày xưa tụi lớp tôi thường dùng) Nay mày làm bài, chắc trời bão quá !

- Không những bão thông thường chắc thuộc dạng siêu bão ấy chứ !

Hai đứa bạn thay nhau ghẹo chọc hắn, hắn thì vờ đi và tiếp tục chép lấy phần bài tập vừa mượn lúc nãy..., Người cho hắn mượn tập là lớp phó học tập Lâm Mắt Kiếng, hắn và gã không thân thiện gì với nhau lắm, hắn luôn xem bọn cán bộ lớp trong lớp là những đứa nịnh nọt thầy cô để được điểm tốt, tuy nhiên không thân thiện với hắn, không phải là tuyệt giao, với lại gã g cũng hiền lành, chẳng đụng chạm gì đến hắn, hắn và gã thường hỏi những câu mà đầu không có, đích cũng không:

- Có làm bài tập ?

- À có !

- Cho mượn !

- Có chi không !

- Chép chứ chi ba !

Kết  thúc 1 đoạn hội thội chưa đến 20 chữ, … 7h giáo viên vào lớp, tiết học sáng nay do đích thân cô hiệu phó đứng giảng, mỗi lần tới tiết của cô là cả lớp im re chẳng dám rụt rịt, không phải vì môn học khó mà mọi người chú ý như vậy mà vì cô hiệu phó phụ trách kỹ luật nhà trường, nên môn của cô đặc biệt là căng thẳng. Cô thường đi một phòng kiểm tra đầu tóc và đồng phục của học sinh trong lớp trước khi bắt đầu tiết học, gã đã từng bị cô mời lên văn phòng mấy lần về lỗi đồng phục và đầu tóc, và giáo viên chủ nhiệm cũng không quên thông báo với ba mẹ hắn ở kỳ học phụ huynh vừa rồi, cái kiểu tóc giống phim Hàn của hắn được nhanh chóng cắt ngắn, những đôi dép lê không giống với quy định bị bỏ đi, sau khi hợp phụ huynh hắn trở thành 1 người khác từ đầu tới chân, ít nhất là qua dáng vẻ bên ngoài, …  Cô đang giảng trên lớp thì hắn nghỉ ra một trò hay ho lắm, hắn cuối xuống bàn  rồi cột lấy tà áo dài của nhỏ Lan Mụi và Dung Ù lại , 2 cái con nhỏ vừa chảnh chọe vừa khó ưa, chỉ nghĩ đến việc khi tụi nó đứng lên thôi là đã vui.

Hành sự xong hắn thản nhiên ngồi lại bàn và ngáp lên ngáp xuống, 2 tiết Tiếng Anh đúng là cực hình với hắn, trống vừa điểm, ngay khi cô hiệu phó bước ra khỏi phòng, nhỏ Dung cũng lật đật chạy ra phía trước cửa lớp,… Bặt bặt bặt,… tà áo dài bị cột với nhau nên khi nhỏ Dung chạy lực kéo lại làm cho đứt gần hết dãy trên nút áo dài, nhỏ đỏ mặt, chạy về chỗ và khóc ngon lành. Con nhỏ trong vậy mà mít ướt ghê, hắn ngồi cười thúc thích, nhỏ Lan đứng dậy mắt nhìn về phía hắn.

- Có phải Phương làm trò này không ?

- Ơ ... lớp bao nhiêu người sau nhất thiết là tui ?

- Chỉ có ông ngồi phía sau hai tụi tui , không ông thì còn ai !

- Ơ bậy bậy, không thể nói vậy , còn thằng Thọ Mò ngồi kế bên tui chi, phải có chứng cứ mới được, không được nói ngang như thế, tui kiện ra toàn án quốc tế tội vu khống đấy !

Vừa dứt lời hắn bay ra khỏi bàn, chạy vụt ra sân, để lại nhỏ Lan tức đỏ mặt, còn nhỏ Dung khóc đỏ cả mắt, thế là thoát nạn. Vừa ra tới sân hắn lại bị đứng hình ngay 5 giây, lại là ánh mắt và nụ cười của cô bạn ấy, mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy là toàn thân hắn cứ như bị đóng băng ngay lập tức, cảm giác gì đây không biết. Nhưng cũng sau cái đóng băng ấy, hắn bị cho thêm 1 tia sét đánh ngay và luôn trúng toàn thân điện chạy vèo vèo,… nhỏ mà hắn thích (tạm gọi như vậy) đang đứng chung với tên lớp phó học tập mà hắn mượn bài lúc sáng. Cảm giác thất vọng ghê gớm, hắn yếu xìu lại chỗ của 2 thằng bạn chí cốt đang ngồi, …
- Chiều nay đánh Warcraft nhé !

- Không có hứng !

- Vậy đi đá banh đi lớp 10B9 tụi nó rủ mà cả đội chỉ đợi mỗi mày !

- Không !

- Hôm nay mày sao thế ?

- Chả sao hết !

Hắn bỏ vào lớp, nhỏ Lan chạy lại chỗ gã:

- Thọ nói Thọ không có biết, chỉ mỗi Phương thôi, giờ giải thích sao đây

- Ờ thì tui làm, tui xin lỗi được chưa. Nói dứt câu hắn bỏ mặt nhỏ Lan nói gì thì nói vào chỗ ngồi làm ra vẻ thê thảm lắm.

- Gì thế, hôm qua Team thua à? Thằng Thọ ngồi kế bên an ủi hắn

- Không !

- Chứ sao mặt mày bí xị vậy ?

- Tại không vui ! Hắn quay lại nhìn thằng Thọ, rồi nói tiếp:

- Ông là bạn học chung với  thằng Lâm à !

- Ừ học chung với nhau từ hồi tiểu học.

- Ờ vậy hỏi cái này cái ?

- Hỏi đi

- Nó có ghệ chưa?

- Chưa ? Bộ ông thích nó hả !

- Điên hả, đi chết đi. Hắn bực bội, quát vào mặt thằng Thọ rồi lại úp mặt xuống bàn.

Trống trường vang lên, mọi người ra hành lang xếp hàng vào lớp, chỉ riêng hắn là nằm một đống trong lớp. Hắn nghĩ dù gì tuần này cũng làm tự kiểm trước lớp, thêm một lỗi nữa cũng chẳng làm sao. Vậy là hắn cứ úp mặt như thế, cho đến khi nghe tiếng cười in ỏi trong lớp. Cái quái gì thế, cái bọn này không biết sắp vào tiết toán hay sao á, hắn ngửa mặt lên, mọi người đều nhìn hắn. Cái quái gì thế này, ai cũng nhìn hắn và cười, hắn chưa kịp hiểu ra điều gì thì nhỏ Lan giọng thánh thót đọc in ỏi dòng chữ to trên bảng: Thằng Phương Bạo yêu thầm thằng Lâm Mắt Kiếng. Hắn đứng dậy, quát to ,cười cái gì mà cười, đập vô mặt cả đám giờ. Hắn quay sang chỗ thằng Thọ Mò, cho vài cú vào lưng rồi nói:

- Lần này anh tha cho đấy, lần sau mà troll anh thế nữa là no đòn đấy nhé.

Nó làm ra vẻ vip lên bảng bôi hết mấy dòng chữ đó rồi về chỗ lại đau khổ cho mối tình chớm nở vội tàn. Cô bước vào lớp, bắt đầu kiểm tra bài tập toán về nhà, lần đầu tiên tập hắn bài tập đầy đủ như vầy, cô gọi hắn lên bảng sửa bài cho cả lớp, hắn dễ gì làm được,… Gãi gãi cái đầu rồi hắn xin cô về chỗ, cô giáo huấn hắn vì không chịu suy nghĩ không chịu làm bài ở nhà, chỉ biết chay lười chép bài của bạn,… Lại thêm 1 lần đau nữa trong ngày, nhưng chưa dừng lại ở đó tiết Sinh hắn ăn thêm 1 trứng ngỗng vì không thuộc bài, khép lại một ngày đen tối, …

(Còn tiếp)

Nhận xét