Ký ức tuổi học trò (Phần 1)

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ

Người viết: Lâm Mắt Kiếng

Phần 1: NHỎ HỘT MÍT TRONG KÝ ỨC




Hắn và nhỏ biết nhau từ khi còn là học sinh tiểu học, nhỏ là lớp trưởng lớp 1 của hắn, luôn vặn vẹo hắn đủ chuyện, và luôn mách lẻo với cha mẹ hắn mỗi khi hắn không thuộc bài, hoặc bị thầy cô nhắc nhở mỗi khi hắn giở trò ngỗ nghịch trong lớp. Hắn ghét nhỏ, ghét như cách hắn ghét ăn món sầu riêng vậy,hắn chỉ mong một ngày nào đó nhỏ biến mất ngay và luôn trước mắt hắn, nhưng nhỏ vẫn cứ ở lì trước mắt hắn, 5 năm tiểu học ngồi cùng bàn, học cùng lớp , nhỏ luôn là hình ảnh của trường học giỏi, hát hay mặc dù trong nhỏ tròn vo như hột mít, hắn thường bảo nhỏ là hột mít di động, … Giữ hắn và nhỏ có 1 luật bất thành văn, cả hai chia bàn làm đôi , bất kỳ 1 vật dụng gì của đối phương rơi qua vạch phân cách là bay ngay xuống đất, hắn thích thú trò này, ban đầu nhỏ cũng tức lắm nhưng rồi riết cũng quen. Hắn đáp lại những trò mách lẻo của nhỏ bằng cách giấu tập vở của nhỏ, chừng nào nhỏ khóc sưng cả mắt lên mới trả, hắn trêu nhỏ là heo mập xấu xí trước đông người, hắn đôi lần còn giả vờ vô ý xô nhỏ ra ngoài mưa cho ướt hết, túm lại nếu có ai mà hắn nhẫn tâm như thế đó là nhỏ…

Cuối năm học lớp 5 nhỏ chuyển về thành phố học, hắn mừng như mở hội, rốt cuộc cũng tống khứ được cái thùng nước lèo hay mách lẽo ra khỏi thế giới của hắn, hắn tưởng tượng trước mắt là những ngày tháng tươi đẹp, mẹ hắn sẽ không bắt hắn đem tập qua cho nhỏ chỉ bài, hắn sẽ không còn ai kiểm tra bài mỗi khi đến lớp, điều đặc biệt là không còn phải ngồi gần hột mít lắm lời nữa, cuộc đời bỗng dưng tươi đẹp nhiều như thế.

Hắn bắt đầu năm học lớp 6 vô cùng tệ hại, xém ở lại lớp, ba mẹ hắn than trời trách đất và bắt đầu nghiêm khắc với hắn, thời gian tươi đẹp trong mơ như hắn suy nghĩ tan vỡ, áp lực từ việc học ngày càng khủng khiếp hơn từ ông anh trai gia sư mà ba mẹ thuê về, lịch của hắn dường như chỉ có học và học. Tuy nhiên hắn cũng cố gắng hết sức với bộ dạng thảm hại vừa đủ lên lớp là ổn, hắn nghĩ thế. Hắn thích chơi game và đá bóng , phần nhiều thời gian hắn dành cho việc chơi và suy nghĩ về chúng dù điều này không vừa lòng ba mẹ hắn, để khắc phục việc học hành bết bát của hắn. Cha mẹ hắn đã ra lệnh giới nghiêm, giờ học nghiêm túc và đi học nghiêm túc…. Hắn phải có mặt ở nhà chậm nhất là 30 phút từ giờ tan học, và nhờ những quy định và lịch học mà ba mẹ sắp đặt, hắn lếch khỏi vị trí hạng chót lớp và từ từ thì hắn leo lên được hạng 34/36 , hai vị trí cuối kia là của hai thằng bạn thân, chí cốt của hắn.

Năm lớp 9 với hắn là cả 1 vấn đề với hắn, không phải là vấn đề lên lớp mà là hắn có thể học đường ở trường nào, ba mẹ sẽ đuổi cổ hắn ra ngoài nếu hắn vào học ở 1 trung tâm giáo dục thường xuyên. Hắn cảm thấy áp lực ghê gớm lắm, kiến thức thì bị mất đầu, mất đuôi, vào lớp không nghe giảng, ở nhà thì ngủ và nghĩ cách trốn ra khỏi nhà chơi, hắn chỉ cố gắng mỗi khi anh gia sư đến, nhưng cũng xìu xìu cho qua chuyện. Hắn nghĩ đến cách nào đó để thoát khỏi sự khủng khiếp này, hắn cũng tính được việc với khả năng của mình thì 1 trường  bán công cũng chưa chắc vào được nói gì trường bình thường. Hắn quyết định nộp đơn thi vào một trường danh tiếng trong tỉnh, trong sự ngỡ ngàng của ba mẹ, thầy cô và bạn bè. Nếu có rớt thì cũng trong danh dự và ba mẹ hắn cũng không thể nào trách hắn.

Kỳ thi tốt nghiệp năm ấy, không quá đánh đố, cũng không quá khó , và với sự may mắn hắn đậu tốt nghiệp cấp 2 và số điểm của hắn cũng vừa tròn để vào trường cấp 3 mà hắn đăng ký trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Hắn cũng không ngờ hắn đậu,… cả nhà hắn làm tiệc linh đình, hắn trở thành hình ảnh cho cả xóm làng, đậu vào 1 trường danh tiếng nào phải là chuyện dễ dàng, nhưng họ đâu biết lớp hắn theo học lại là lớp cá biệt nhất trường danh tiếng, lớp học dành cho những học sinh có số điểm thấp nhất từ dưới lên trên, cũng chẳng có vinh quang gì, hắn nghỉ thế. Tuy nhiên hắn cũng vừa lòng với chiếc xe đạp sườn ngang mới toanh mà ba mẹ thưởng cho hắn,… và anh gia sư của hắn vừa đỗ Đại học và rời quê, hắn nhẹ cả gánh nặng, cuộc đời tươi đẹp lại bắt đầu.

(Còn tiếp)

Nhận xét