Viết cho những điều còn dang dở

"Hãy cho anh giữ mãi mãi ánh mắt em giây phút này 
Lặng im vui sống những tháng năm sau không còn em nữa 
Yêu em trong từng hơi thở 
Yêu em trong từng cơn mơ 
Vòng tay vẫn trao riêng em cho dẫu em không hề nhớ "


Lời bài hát của Hamlet Trương dường như đụng chạm vào 1 điều gì đó trong tôi, tôi thích những bài hát của Hamlet Trương vì ca từ của bài hát như 1 bài văn như những dòng cảm xúc đang tuôn chảy trong một giai điệu nhẹ nhàng của cảm xúc. Tôi đi lạc đâu đó giữa một ngày mưa, hôm nay Bến Tre có mưa tuy không nhiều nhưng mưa cứ rỉ rả làm người ta ướt trong những kỷ niệm buồn nhất.

Tôi không phải là một người chung thuỷ, tôi luôn nói với lòng mình như thế và thể hiện như thế, với tôi chỉ có 2 loại cảm xúc trong tình cảm và chúng phải thật rạch ròi với nhau, yêu hay không yêu nên nếu đã chia tay rồi thì không yêu nữa. Dẫu luôn bảo với bản thân mình là thế nhưng... những ngày mưa như thế này, giữa cơn gió khẽ lạnh và mưa nhẹ rơi , tôi nơi đây nơi có những kỷ niệm mà tôi đã từng muốn quên đi,... và không có một ai bên cạnh lúc này, cảm xúc trong tôi 1 lần nữa lại đi hoang... Vốn dĩ con người ta thường hay lấy lý do hết yêu nhau để xa rời nhau, nhưng cũng khối người vẫn yêu nhau nhưng phải xa rời nhau đó thôi, tôi và em là như thế, xa rời nhau , ánh mắt thôi nhìn nhau, những dòng tin nhắn không dành cho nhau, những bước chân ngược lối nhau, cứ như đã hết yêu nhưng sao trái tim cứ mãi dõi về một hình bóng đã cũ ???

Hết yêu- trở thành người xa lạ trong cuộc đời nhau, tìm cho mình hàng loạt những lý do để thôi nghĩ về nhau, tìm một người mới để nhanh chóng quên đi người cũ vì ai cũng cần phải khác đi và lãng quên đi khi đôi tay chẳng còn đang vào nhau nữa. Hiểu vậy mà sao ta lại nhớ đến người ấy, nhớ đến những điều đã trôi qua, mọi thứ cứ như vẫn còn nguyên vẹn vậy mà chỉ có tiếng mưa hòa cùng nỗi nhớ khiến không gian trở nên tĩnh lặng làm bạn cùng ta cùng với những nỗi buồn vô định đang hiện hữu trong lòng,... Hai người từng yêu nhau nay đi trên hai con đường khác nhau, hai con đường vốn chỉ có thể nhìn nhau từ phía xa nhưng không thể chạm vào nhau, nên nếu cứ lao đầu chạy thẳng về phía trước thì sẽ không thấy nhau, nhưng khi nhìn về phía song song kia lại nhớ đến nhau...

Thôi yêu là phải thôi quan tâm, thôi nghĩ về đối phương tôi luôn nghĩ mình như vậy, nhưng 1 chiều mưa thế này, ở một con đường quen thuộc thì cảm xúc trong tôi lại đặt cho tôi 1 câu hỏi: Em đang làm gì nhỉ? Bao năm xa nhau em có vui hay không? Em có còn hay khóc nhè như lúc bên tôi? Tôi lại mỉm cười với chính những suy nghĩ của mình rồi dặn lòng Em đang vui , Em đang hạnh phúc... Mưa lại cứ rơi, gió vẫn cứ lây, thời gian vẫn qua đi trong lời nhạc...

Anh mong em nhiều hạnh phúc 
Như xưa anh từng hạnh phúc 
Và cho phép anh xa em nhưng vẫn yêu em suốt đời
29.09.2013
Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét