Thiêng liêng 2 tiếng Gia Đình

[Blog nổi bật trên cộng đồng Zing Blog] THIÊNG LIÊNG 2 TIẾNG GIA ĐÌNH

Vì cái giọng văn nhí nhố và không “đứng đắn” nên tôi ít khi viết về gia đình, nơi đối với tôi là sự thiêng liêng và cao quý nhất. Từ những bước chân chập chững mẹ dìu tôi đi cho đến những khó khăn trong hiện tại, gia đình là nơi luôn dang rộng vòng tay đón tôi về ngay cả khi tôi không còn là gì, ngay cả khi trong đầu tôi chỉ toàn là sự bế tắc.



Khi là 1 đứa trẻ tôi thường hay trách hờn cha mẹ vì luôn nghiêm khắc với những hành động của tôi, có không ít lần vì ghen tức với những món đồ chơi của bạn bè mà giận cha mẹ không chịu ăn cơm và không thèm nói chuyện. Nhưng khi đã là một người lớn, tôi hiểu rằng những điều mà cha mẹ nghiêm khắc với tôi lúc nhỏ là muốn tôi có một tương lai tốt đẹp hơn sau này.

Khi nhỏ, tôi sống ở nhà với mẹ, cha thì đi làm ở tận Sài Gòn, một tháng về thăm mẹ con tôi khoảng 1 tuần rồi lại đi nên khi nhỏ tôi thương mẹ nhiều hơn dù mẹ vẫn hay đánh đòn tôi mỗi lần tôi ngỗ nghịch, nhưng khi càng lớn lên khi tôi 14-15 tuổi thì tôi lại có cảm giác thương cha nhiều hơn vì cha là người luôn ủng hộ trong tất cả mọi việc , dù điều đó là trái ý của mẹ, … Cha luôn muốn tôi trưởng thành theo cách mà tôi ước mơ, những ước của chính bản thân mình. Năm tôi thi chuyển cấp lên trường cấp 3, mẹ và cha có mấy hôm làm “mặt lạnh”, tôi muốn học trường Châu Thành A nơi cách nhà tôi 8 Km chứ nhất định không theo học trường Mạc Đĩnh Chi gần nhà, nơi chỉ cách nhà tôi chưa đến 3 Km. Cha ủng hộ quyết định của tôi nhưng mẹ thì không, mẹ phản đối vì mẹ tôi luôn lo lắng cho thằng con gầy nhôm hay bệnh tật như tôi không đủ sức khỏe ngày đạp xe 16 Km để đi học ,… nhưng tôi có lý do riêng của mình, tôi thích học ở 1 trường cấp 3 danh tiếng và tôi muốn chứng minh với mẹ rằng tôi đã lớn. Cha thuyết phục mãi mẹ cũng đồng ý, năm 2006 tôi đậu vào Châu Thành A, và có quãng đời học sinh tươi đẹp ở nơi đó.

Mẹ tôi nghiêm cấm “tuyệt đối” tôi với truyện tranh và game, với mẹ tôi đó là nguy cơ mầm mống của sự hư hỏng,… Nhưng lệnh cấm ấy được giảm nhẹ dần và mất hẳn khi tôi vào học cấp 3. Mẹ luôn cho tôi những khoản tiền “đủ” tiêu xài hàng ngày theo suy nghĩ của mẹ, còn tôi thì nhiêu đó tiền chỉ đủ tôi ngồi phòng Net vài tiếng, mua được 1 quyển truyện tranh  và 1 cái CD ca nhạc hoặc phim hoạt hình.  Tuy nhiên mẹ đâu biết, hàng tháng cha điều đặn “cho riêng” tôi những khoản tiền ngoài danh mục mẹ cho phép để tôi “đầu tư” cho những sở thích của mình và cả thêm tiền ăn uống hội hè cùng bạn bè.

Cha tôi luôn cố gắng hết sức để tôi cảm thấy mình không thua kém bạn bè, bạn tôi có xe đạp mới cha mua xe đạp mới cho tôi, bạn tôi mua máy tính fx 500 cha cũng mua máy tính fx 500, cha biết tôi có sở thích đọc sách về lịch sử và sách văn học nên dù có phải đạp xe đi 1 vòng thành phố cha cũng tìm mua cho được những quyển sách mà tôi muốn đọc. Ước mơ của cha chỉ mỗi việc tôi phải đậu đại học, ít nhất cũng phải học cao đẳng, cha luôn ra giá như thế với tôi, cha nói với tôi đời cha chịu nhiều cực khổ với chuyện đồng áng , rồi đi làm công cho chủ, lao động nặng nhọc, cha không muốn đời tôi lại tiếp tục như thế.

Với mọi người xung quanh , cha tôi luôn nhắc đến anh em tôi với sự tự hào, rằng tôi là đứa con ngoan và học giỏi, cha hay nói với tôi, chỉ cần tôi đậu đại học, tôi học ở đâu cha xách giỏ đồ nghề đi theo tới đó, … Rất tiếc, một cơn bạo bệnh đã lấy đi người cha khỏe mạnh và minh mẫn của tôi và sau đó là cả 4-5 năm trời chiến đấu với bệnh tật để trở lại cuộc sống bình thường. Ngày tôi đậu vào 1 trường Cao đẳng, cha tôi còn nữa mê nữa tỉnh, nhưng tôi biết cha vui vì ít nhất con trai cha đã làm được cái “ít nhất” mà cha đã yêu cầu, Ngày tôi vác cái giỏ xách từ Sài Gòn về quê, tôi biết cha thất vọng nhiều về tôi lắm, … nên tôi luôn dặn lòng mình không được từ bỏ không được từ bỏ 1 lần nào nữa hết,… Hai năm trở lại đây, cha tôi khỏe hơn trước đã không còn phải uống thuốc  nữa, đã giúp mẹ công việc đồng áng mỗi ngày, thời gian cha chống chọi với bệnh tật mẹ tôi là người chịu khổ nhất, mẹ vừa lo cho 2 đứa con đi học, 1 đứa còn nhỏ chưa vào mẫu giáo vừa lo tiền thuốc men, nợ nần vì phải chạy chữa cho cha. Tôi không biết bằng cách nào mà mẹ có thể vượt qua và đứng vững trong thời gian đó, và tôi hiểu rằng để tìm được 1 người như mẹ tôi thật là không dễ, lo cho bầy con đi học, lo cho chồng gần 4-5 năm bệnh tật, tất cả mọi thứ đặt cả trên vai mẹ.

Năm 2011 tôi đi học trở lại, cũng là thời điểm sức khỏe cha tôi phục hồi tốt, thần trí minh mẫn trở lại, tôi tin rằng tôi sẽ làm cha tôi hãnh diện vì tôi không bao giờ từ bỏ 1 lần nào nữa và ít nhất là chịu thương chịu khó giống mẹ, người đã vì cha và chúng tôi rất nhiều. Ít hôm trước, điểm thi ĐH được công bố, điểm chuẩn dự kiến đủ điều kiện để em tôi đậu vào 1 trường Đại học quốc gia, Cha mẹ tôi vui lắm, nhưng tôi biết cha là người vui mừng nhiều hơn vì ước mơ của cha về những đứa con của người đang dần trở thành hiện thực,… Hai thằng con trai lớn người mà cha đặt cả sự tin tưởng và sự hãnh diện của bản thân, cảm ơn cha mẹ vì đã sinh thành và dạy dỗ con và các em trong suốt thời gian qua.Cảm ơn vì những hy sinh của mẹ, những cực nhọc khó khăn trong thời gian nuôi anh em tôi đi học, nuôi cha ở bệnh viện.  Cảm ơn vì luôn tin tưởng con và yêu thương con, luôn muốn con có 1 tương lai tốt đẹp, cảm ơn cảm ơn cha rất nhiều. Tôi biết dù có nói vạn lời cảm ơn cũng là không đủ với những gì 2 người đã mang đến cho con nhưng trong lòng này, trong tim này con vẫn luôn muốn nói CẢM ƠN CHA MẸ VÌ TẤT CẢ.

P/s: Nếu một mai tôi phải rời xa thế giới này, thứ mà tôi muốn mang theo duy nhất chính là tình cảm gia đình vì nó cũng là thứ tôi yêu quý nhất trên cuộc đời này
01.08.2013
Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét