Chuyện vu vơ

[Blog nổi bật trên cộng đồng Zing Blog] CHUYỆN VU VƠ

Không một cái hôn, không một cái nắm tay , chỉ là những nụ cười mỗi khi nhìn thấy nhau, chỉ là những những câu chuyện phiếm vu vơ không hồi kết nhưng sau lại khiến trái tim ta có cảm giác rộn ràng mỗi khi gặp mặt người ấy…


Không một cái hôn, không một cái nắm tay , chỉ là những nụ cười mỗi khi nhìn thấy nhau, chỉ là những những câu chuyện phiếm vu vơ không hồi kết nhưng sau lại khiến trái tim ta có cảm giác rộn ràng mỗi khi gặp mặt người ấy…

Sự thật là con tim chỉ biết đập và đập mà thôi chứ chẳng hề có tí cảm xúc gì cả,lỗi là do các nhà văn, nhà thơ đã nhầm lẫn cả lên chức năng của tim và não… Nhưng mà mỗi lần gặp người ấy tim mình cũng đập nhanh lên một chút đó thôi. Vậy tim có cảm xúc không nhỉ, hay lại là do não điều khiển… Mà thôi bỏ qua cái chủ đề nhứt đầu này, để trở lại câu chuyện của riêng tôi…

Có những cảm giác và cảm xúc mà bản thân mình không gọi tên được đó là gì, là chuyện tình yêu chăng, là sự nhớ nhung, hối hận hay là tiếc nuối… Điều không đúng cả, giữa 2 đứa học trò học khác lớp, chỉ gặp nhau trong 1 khoảng thời gian ngắn chưa đến 1 năm học sau lại có cảm giác này nọ được …. Chắc chắn không là tình yêu, vì tim chỉ bối rối khi nhìn vào đôi mắt và nụ cười ấy, tim chỉ rộn rã mọi khi gặp người ấy,… Và trong khoảng không gian và thời gian vốn bao la này, tôi chưa bao giờ nghĩ riêng rằng tôi yêu cô ấy và sẽ bước vào thế giới của cô ấy, chỉ là những câu chuyện phiếm của tuổi học trò, đúng là như thế không hơn không kém.

Tôi cũng đôi lần nghĩ đó là lần đầu tiên tôi thích 1 người, cái cảm giác nữa muốn lẫn đi nữa lại muốn tiếp tục nhìn vào ánh mắt, nhìn vào nụ cười đó… thật lạ, rồi nhiều năm đã trôi qua, giữa bộn bề lo toan và cuộc sống, giữa những mối tình chợt đến chợt đi, giữa bốn bề là những khoảng cách về cả thời gian lẫn không gian… Tôi quên mất đi nụ cười và đôi mắt ấy,.. Nhưng bất chợt, 1 tin nhắn, 1 cú call của 1 người “không là gì trong lòng nhau” lại khiến tim tôi đập nhanh, khiến tôi có cảm giác ánh mắt ấy đang rất gần đây, ánh mắt ấy đang bên cạnh tôi và cười với tôi… Khiến mọi cảm xúc trong tôi trở nên rối loạn…

Tim, à không não, nói cái nào cho đúng, thôi thì chọn cách văn chương cổ điển vậy, tim mày đúng thật lăng nhăng chỉ 1 người đã lâu không gặp lại khiến mày đập rộn rã lên, chỉ vì 1 người đã lâu không gặp lại khiến mày có cảm giác cả vũ trụ này đang thu nhỏ lại, mọi thứ đang biến mất chỉ còn mỗi cô ấy trong suy nghĩ và cả trong từng cảm xúc lạ…. Lâu rồi không gặp nhỉ, không biết giờ thế nào rồi ??? Câu hỏi ấy cứ loay hoay mãi trong suy nghĩ, là 1 chuyện cũ, là 1 điều đã xảy ra 5 năm rồi còn gì… Chắc chắn không phải yêu tôi cứ dặn lòng như thế … Mà có thể là do lần đầu tôi biết thích 1 người nên cảm giác và ký ức về người ấy đã in dấu thật đậm trong lòng, nên mỗi lần có dịp nó lại bùng phát lên mạnh mẽ,… bùng phát mạnh mẽ là thế nào với 1 người chung thủy như tôi,… mà vốn dĩ trong cuộc sống, đôi lần trái tim cũng lở nhịp, đôi lần cảm xúc cũng đi hoang tìm về 1 miền ký ức nào đó, lỗi không phải của tôi, là do kỷ niệm mà kỷ niệm thì có gì sai ,… Vậy chắc chắn là do đôi mắt và nụ cười ấy rồi, chính đôi mắt và nụ cười ấy khiến tôi có cái cảm giác này. Bật cười, tôi nghĩ chính cái cảm giác ấy khiến tâm hồn tôi trở nên non trẻ, khiến tôi nhớ về cái tuổi học trò mà tôi đã chia tay chia chân gần 5 năm,… Và 1 lần nữa cảm xúc trong tôi lại rối loạn.

28.08.2013
Lâm Mắt KiếnG

Nhận xét