Cảm ơn em, tuổi 19 tươi đẹp của tôi

[Blog nổi bật trên cộng đồng ZB] CẢM ƠN EM TUỔI 19 TƯƠI ĐẸP CỦA TÔI

Những dòng ký ức miên man thường mang tôi lạc bước về chốn cũ , nơi mà có 1 người luôn chờ đợi tôi lúc về chiều, …  Cảnh vật vẫn yên nguyên như ngày xưa, chỉ có tôi và em đã không còn chung đôi như trước nữa.




Tình đầu vốn dĩ khó thành nhưng vì là tình đầu nên con người ta cứ vấn vương mãi, … và tôi dù đã trải qua hàng tá cuộc tình,… vội đến vội đi nhưng hình ảnh về em về người đầu tiên yêu tôi và tôi yêu vẫn như nguyên vẹn. Tôi xa quê 2 năm cũng bằng với đúng khoản thời gian tôi và em chia tay, thời gian không cho phép chúng ta chờ đợi 1 điều gì , lưỡng lự 1 điều gì, nên chỉ phút chóc thôi mà đã 2 năm trôi qua … Lặng nhìn dòng người qua lại ở con đường xưa, tôi như thấy hình ảnh của 1 cô gái đứng đợi 1 ai đó và lúc sau, 1 chàng trai  xuất hiện với 1 chiếc xe đạp cũ kỹ, hai người họ đèo nhau giữa con đường chợ đông, cười nói vui vẻ… Thoáng ẩn thoáng hiện, miên man trong ký ức, tôi lại trách cảnh trách người “ Cảnh cũ còn đây hỏi người xưa đâu rồi …”

Sáu giờ chiều, em thường tan ca giờ này, tôi vẫn đứng nơi đó, nơi cách công ty cũ chừng vài chục mét và cách nhà trọ của em cũng vài chục mét,… đứng nhìn trời nhìn đất nhìn mây thế thôi, chứ không biết đang làm gì và đang chờ đợi điều gì,… Mà cũng có thể là tôi đang chờ đợi em xuất hiện, cười với nhau chỉ thế thôi,… Nhưng đúng là  người có duyên dù xa cách mấy cũng gặp lại, còn vô duyên thì dù đứng kế bên cũng không thể thấy nhau, tôi và em thế đấy, em lướt qua tôi không thấy tôi và tôi cứ ngó nghiêng không thấy em …
Sáu giờ ba mươi, “Hôm nay em tan ca mấy giờ ?” tôi nhắn tin cho em
“6h em về, còn anh hôm nay không đi học à?”
Tôi cười 1 mình, đúng là vô duyên đối diện chẳng tương phùng, … Những dòng tin nhắn lại làm những kỷ niệm về em trở về trong suy nghĩ của tôi từng chút từng chút một trở nên rõ ràng hơn như thể chuyện vừa mới xảy ra hôm qua vậy… Ánh mắt bối rối  trên khuôn mặt của cô bạn đồng nghiệp có đôi má hay ửng hồng khi nhìn tôi, nụ cười hồn nhiên mỗi khi tôi pha trò hài hước, … “anh là người có 2 tính cách, nhìn có lúc như ông gìa, nhưng lại có lúc y chan 1 đứa trẻ” … Ừ khi ở bên cạnh em, tôi như là 1 đứa trẻ , một đứa trẻ thích quyên thuyên về tập truyện One Piece vừa đọc, một đứa trẻ chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp ở tương lai mà không bao giờ nghĩ rằng cuộc sống vốn không hề êm ả,…
Tôi và em vẫn hay xem phim hoạt hình cùng em trai tôi, và đôi lúc em bật cười khi nhìn thấy ánh mắt tôi cũng “say xưa” chẳng kém gì pé Đô khi xem phim hoạt hình vậy. Tôi cũng hay hát cho em nghe những ca khúc mà tôi thích như thể là 1 ca sỹ,… Mà sân khấu của tôi chỉ có 2 khán giả em út tôi và em.
-  Sao không vỗ tay hả?
-  Tại vì ca sĩ hát không hay !
-   Nhớ nói anh hát không hay tí cho đi bộ về
-   Nhớ nói nha, tí em đi bộ về
-   …

Lại là kỷ niệm rồi, tôi lại trách thời gian, trách luôn cả chiều mưa tháng 6 năm ấy , cái hôm mà lần đầu tiên tay nắm lấy tay trong bối rối,…  Tôi với em cũng lâu rồi không gặp , sau khi chia tay nhau thì chỉ duy nhất một lần đó là 30/04 năm rồi thì phải, ừ đúng rồi chỉ có lần đó, khi tôi bắt gặp em ở chợ … Người ta thường vẽ lên 1 bức tranh u ám giữa 2 người từng yêu nhau sau khi chia tay,… và bức tranh u ám đó có phần đúng ở những ngày đầu tôi và em chia tay với nhau,… Còn sau đó và đến hiện tại bây giờ thì lại không đúng, tôi vẫn giữ liên lạc với em, … Làm mặt lạnh với nhau tôi không làm được và tôi biết em cũng thế, đôi lần cũng cố hẹn gặp nhau nhưng dường như thời tiết và thời gian không bao giờ ủng hộ kế hoạch của tôi và em vậy… Trời mưa to, em tăng ca đột xuất, lịch học thay đổi, mẹ và anh trai lên thăm em, mẹ gọi tôi về nhà gấp đi công chuyện, … Và vì những lý do ấy mà 2 năm nay chỉ gặp em được mỗi 1 lần.

Em có bạn trai mới, tôi biết điều đó, và tôi cũng có khác gì em, tôi cũng có người yêu mới, nhưng khác nhau ở chỗ, 2 năm qua kể từ lúc tôi và em chia tay thì em chỉ yêu mỗi một người đã cùng em bước qua thời gian buồn bã ấy, còn tôi thì … lông bông với biết bao cuộc tình. Em hay hỏi tôi khi nào thì anh sẽ dừng lại, …. Tôi vẫn hay bông đùa với em, “Con trai tuổi Mùi tình duyên lận đận em à, chứ anh là người chung thủy em biết mà” “Anh à” em đáp lời tôi cũng theo 1 cách hài hước.

Tôi chọn cách là 1 người bạn lặng lẻ bước bên em, không ồn ào, vì tôi biết không người con trai nào mà không ghen với người cũ cả,… Bạn trai em hay ghen với anh đấy ? Sao lại ghen với anh, một người mà lâu thật lâu mới nói chuyện với em qua điện thoại,… Nhưng vẫn ghen,… Ừ thì  em lưu số điện thoại anh là Anh Tư, Anh Sáu, hay Bác Bảy gì đó… Bác Bảy hả? Bác Bảy mà xưng anh không là sao? Tôi mỉm cười với tin nhắn của em,… Rồi chợt nghĩ, … bạn gái mình có ghen khi biết mình nói chuyện với em không ? Nhưng mấy ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau, giữa em và tôi giờ là 1 thứ tình cảm giống như 1 tình bạn, ừ chắc là tình bạn, tôi nghĩ thế.

Em -những ký ức về tuổi 19 của tôi và cả chiếc bánh kem sinh nhật tuổi 20 nữa sẽ mãi là những điều tốt đẹp nhất và ngọt ngào nhất của những năm tháng ấy. Thật hạnh phúc vì em đã từng yêu tôi, vì đã ngồi nghe tôi hát, và vì cả những ước mơ còn dang dỡ của hai đứa nữa . Thời gian sẽ khiến mọi thứ thay đổi và nhiều điều trong quá khứ sẽ bị phai nhòa, nhưng những kỷ niệm ngày ấy với tôi và cả em sẽ là 1 hồi ức đẹp về mối tình đầu tiên của 2 đứa. Cảm ơn em, tuổi 19 tươi đẹp của tôi.
18.7.2013
Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét