Ước mơ tuổi thơ

[Bài viết đoạt giải Zing Blog] ƯỚC MƠ TUỔI THƠ

Nó chạy kìa mày ơi, nó chạy thật rồi …

Một con tàu được làm bằng 1 ống tre, chạy bằng cái chong chóng nhỏ (cái chong chóng mà tôi ăn kẹo hàng ngày có được) và nó dc gắn với 1 cái mô- tơ chạy bằng pin ,… Thằng bạn thân của tôi đã tháo rất nhiều đồ điện cũ để tìm được mấy cái mô tơ đó,…


Tôi và nó cùng lớn lên ở 1 vùng quê thanh bình, học cùng nhau từ lớp Một, cùng đi học với nhau và cho nhau từng cây cốm, cây kẹo,… Và chơi những trò không giống ai,… Có lần 2 đứa chơi dại lấy đá chọi vào đầu con chó gần trường, hậu quả là 2-3 con chó rượt chạy xanh mặt, nó là thằng bạn tốt bụng , tao sẽ bảo vệ mày (bảo vệ mình mà nó chạy trước, hậu quả là mình phải đi chích ngừa bệnh dại… ), hay một lần hai đưa bắt chước người ta dung lửa đốt tổ ong … ( Nhớ lại, may mà đốt hoài lửa ko cháy chứ mà cháy là ong vò vẽ đánh nâu mắt cả 2 thằng ... )
Phát minh vĩ đại đầu tiên mà tôi với nó làm được là con diều bằng giấy, các anh chị trong xóm sau mùa gặt lúa, rủ nhau ra đồng thả diều, và tôi với nó quyết định cũng chinh phục trời cao giống họ, cắt nhỏ những cuốn tập ba mẹ mới mua, bẻ sạch hết những que chổi chà làm khung diều, và mua 1 ít bột mì tinh về, chúng tôi đã có con diều đầu tiên, mẹ nó làm thợ may nên ... nó lấy luôn cuồn chỉ của bà để hoàn tất cho 1 phát minh vĩ đại,... 2 đứa kéo nhau ra đồng, chạy 1 vèo vèo giữa cánh đồng mới gặt tạo thế gió cho diều bay.
- Bay rồi, cuối cùng nó cũng bay rồi mày ơi !
Tôi cá rằng lúc  Thomas Edison chế tạo thành công bóng đèn điện cũng có cảm giác giống chúng tôi thế này.
Niềm vui ngắn ngủi con diều bay chưa được bao lâu thì đứt chỉ, tui với nó bùn hiu đi về nhà và chịu 1 trận đòn ra trò của ba mẹ vì tội xé tập làm diều, bẻ que chổi và lấy luôn chỉ may đồ làm dây thả diều (ôi tuổi thơ dữ dội )
- Ước mơ của tao lớn lên sẽ trở thành nhà giáo  giống thầy tổng phụ trách vậy,…
- Còn tao sẽ đóng 1 con thuyền lớn chinh phục biển…
Không nói xuông, nó bắt đầu nghiên cứu làm sao để 1 con thuyền tự chạy trên mặt nước mà không phải xuôi theo chiều nước…
Lần đầu tiên nó thả 1 con thuyền xuống nước, vừa đặt xuống chìm ngủm, … Nó buồn hiu, còn tui thì cười ngặt nghẻo … Nó tức đỏ mặt quát vào mặt tôi: Biết cái gì mà cười ? Tự ái tui nghĩ chơi với nó được 1 ngày,…

Ít hôm sau nó lại kéo tui ra với 1 cái phát minh mới , nó gọi là thiên lý truyền âm gì đó,…. Ở Bên đây 1 cái lon, ở bên kia 1 cái lon, đứng xa thiệt xa nói vô cái lon thì sợi chỉ sẽ truyền giọng nói qua bên kia (sau này tôi mới biết là do 2 thằng đứng hét um xùm cả xóm điều nghe chứ ko phải là sợi chỉ truyền âm )

Thời gian, tôi cũng quên cái vụ chiếc thuyền của nó, và cũng như bao lần nó lại rủ tôi ra coi phát minh mới của nó …
- Mày đừng nói là cái vụ cục đá tự động duy chuyển nhé , tao biết rồi mày xài nam châm chứ gì?
- Không con thuyền của tao có thể chinh phục dc cái mương nhà mình…
- Và chìm như bao lần trước hả …
- Mày ra coi đi

Lần này con thuyền của nó làm bằng 1 cái ống tre nhỏ, nhìn xấu xí (không đẹp và hoành tráng  bằng con thuyền bị chìm lần trước), dc gắn 1 cái chong chóng ở phía sau và chạy bằng pin AAA, đặt xuống nước con thuyền của nó chuyển động, chạy thẳng về phía trước, không bị lật cũng không bị vô nước… Chạy khỏe re…
- Mày thấy chưa chạy rồi đó, thuyền của tao chạy rồi đó…
Tôi hố mắt hả họng ngạc nhiên nhìn theo con thuyền của nó, nhưng mà …
- Ủa rồi sao điều khiển nó chạy được
- Cái đó tao chưa nghĩ ra
- Vậy khi nào con thuyền của mày dừng lại ?
- Khi nó hết pin
- Vậy chưa gọi là thành công
- Tao sẽ điều khiển được nó khi tao lớn lên …

Chuyện này xảy ra hồi năm tôi và nó còn là 1 cậu học sinh tiểu học,… Bây giờ thì mười mấy năm trôi qua rồi,… Hai cậu nhóc hồi đó giờ cũng đã lớn,… Chuyện này xảy ra nhìu năm rồi tình tiết thì do mẹ nhắc lại (vì lần nào ra ao chơi với nó về điều bị ăn đòn hết …). Bây giờ thì tôi đã trở thành 1 nhân viên phụ trách nhân sự còn nó thì trở thành 1 giáo viên, tuy cả 2 đều không thực hiện được ước mơ thời thơ bé của mình, nhưng nó là 1 kỷ niệm đẹp mà tôi luôn gìn giữ, tuổi thơ với con thuyền chạy bằng mô tơ điện.
03.06.2013
Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét