Nhạt

Nhạt… là tình cảm của 2 đứa bây giờ,… tồn tại như chỉ để tôn trọng 1 điều gì đó đã diễn ra trong qúa khứ. Nhạt… như kiểu 2 người gọi nhau thân thiết là bạn… Nhạt là cảm giác trong tôi lúc này,…


Tôi ngày ấy là 1 sinh viên bình thường như bao bạn bè khác, đi làm rồi đi học, tôi bắt đầu chuẩn bị cho những buổi học đầu tiên ở giảng đường là phục vụ ở 1 quán ăn ở quận Nhất sau đó là đi trong coi tiệm net cho 1 cửa tiệm ở ngoài quận 9… Tôi mang trong tim hành trang là những tháng ngày mơ mộng tuổi học trò đã qua nơi ấy … có bạn ấy…

Tôi yêu bạn ấy tôi không dám khẳng định, nhưng đến bây giờ bạn ấy luôn ở 1 vị trí nhất định trong lòng tôi dù là … thời gian đã cuốn hết đi những dấu vết chỉ còn là kỷ niệm,… Tôi biết bạn ấy khi học 12, … thưở học trò mà rất hồn nhiên và nhiều mơ mộng. Để níu lấy tình cảm mong manh ấy khi tôi ở nơi đất khách bạn ấy ở quê nhà,… tôi thường viết mail hoặc sến tí là viết thư gởi cho bạn ấy, những mail đó, thư đó không thể nào giải tỏa hết được sự nhớ nhung trong tim, tôi điện thoại cho bạn ấy,… tôi ngày ấy -điện thoại di động là 1 điều xa xỉ, có thể là nhịn ăn 1 bữa bữa sang nào đó để được nói chuyện với người mình quan tâm,… hạnh phúc khi ấy là vậy… Tôi gọi điện cho bạn ấy bất kể khi nào có thể, ở bến xe, điện thoại công cộng, bưu điện,… hoặc là mượn điện thoại của em gái,… Di chuyển nhiều mỗi lần gọi là 1 số khác nhau, … Nhưng những cuộc điện thoại ấy không thể kéo dài được chuyện tình cảm đó dù là chỉ còn trên hình thức.

Rồi… nhạt bạn ấy cần 1 người có thể luôn bên cạnh, và tôi không phải là người đó, tôi biết điều đó nhưng vẫn dối lòng làm như mình chẳng hay chẳng biết,… nhưng dối ai chứ làm sao dối lòng mình, tôi biết bạn ấy đã không còn là người mà ngày xưa tôi biết nhưng tôi vẫn điện thoại cho bạn ấy khi thấy cuộc gọi nhỡ, vẫn nhắn tin quan tâm và vẫn viết những lá thư như 1 cái gì đó níu lấy những ngày đã qua… Đến 1 ngày tôi chấp nhận sự thật để hình bóng bạn ấy nhạt dần trong lòng,… tôi chấp nhận sự thật là mình chỉ là bạn thân trong lòng bạn ấy…

Nhạt vì tình cảm đã không còn màu của ánh sáng, Nhạt như giọt cà phê đắng mà tôi đã uống mỗi ngày, nhạt như một khoảng trống mênh mông mà bạn ấy để lại trong lòng, nhạt như những cuộc điện thoại gọi về từ quá khứ chỉ còn tiếng … tút, tút…

P/s: Cảm xúc 1 buổi chiều café một mình (chuyện cũ)

12.07.2012
Lâm Mắt Kiếng

Nhận xét